Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 79: Cái miệng của em rất giỏi lươn lẹo
“Đã ai khen cái miệng của em rất giỏi lươn lẹo chưa?”
“Hừ, có ai mà nói bạn gái mình lươn lẹo như anh không? Thôi, anh uống sữa đi, làm việc ít thôi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
“Lại đây.”
Trần Thanh Phong ngoắc ngoắc tay ý bảo cô lại gần.
Hạ An đặt ly sữa xuống chiếc tủ đầu giường rồi cũng đi lại đứng ở mép giường.
Ngay khi cô đến mép giường, Trần Thanh Phong kéo cô ngã vào lòng anh, Hạ An hoảng hốt, cô sợ đụng đến vết thương của anh:
“Anh thả em ra, đụng vết thương thì sao?”
Trần Thanh Phong nhéo mũi cô cưng nựng:
“Anh không sao, muốn ôm em một lát.”
Rồi bắt đầu ngồi thủ thỉ như ông cụ non:
“Em biết không, trước khi gặp em, anh dường như sống không cảm xúc, chỉ biết làm việc, thỉnh thoảng thì vui chơi với đám bạn thân, cuộc sống cứ trôi qua như vậy, rất vô vị. Nhưng khi có em, mọi thứ trong anh thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng bất an hơn, em xinh đẹp giỏi giang, anh sợ không xứng với em, anh sợ khi có em bên cạnh rồi, lại không bảo vệ được em an toàn, sợ càng gần anh thì càng nhiều phiền phức xảy ra với anh. Trái tim anh lại không muốn đẩy em ra xa, anh thật không biết làm cách nào mới vừa có em bên cạnh mà lại vừa mang lại hạnh phúc cho em. Anh từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn chỉnh, vì vậy trước khi gặp em anh không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một người mình yêu”
Hạ An không ngờ anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, suy cho cùng anh vẫn lo lắng cho cô, đặt cô lên trên tất cả mọi thứ.
Cô đặt tay mình trên tay Trần Thanh Phong, vỗ vỗ an ủi:
“Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, em tin rằng chỉ cần mình nắm chặt tay nhau thì có thể đi cùng nhau đến cuối con đường, còn nữa, ai nói anh không xứng với em chứ, thực ra trong tình yêu không có chuyện có xứng hay không, chỉ có yêu hay không thôi. Ban đầu, em không thích anh, nhưng cho đến khi anh không liên lạc nguyên một tuần, em cứ bứt rứt trong lòng, muốn gọi cho anh nhưng lại không dám, sau đó em mới phát hiện ra, cho dù bản thân có bài xích với anh đến mức nào, nhưng trái tim em vẫn mở cửa chào đón anh vào.”
“Ngốc.”
Trần Thanh Phong vừa xoa đầu cô như đang nựng thú cưng, giọng nói hết sức cưng chiều.
Hạ An chợt hỏi:
“Nhưng sao đợt này anh lại bị thương vậy?”
“Thực ra anh không muốn em biết quá nhiều chuyện, sợ em sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu em tò mò anh sẽ nói cho em nghe. Anh và Hùng, Đình cùng thành lập một công ty DHP, chuyên nghiên cứu các loại vũ khí hiện đại cung cấp cho chính phủ các nước, hiện tại thì cung cấp cho các nước đông nam á, nhưng thị trường sẽ được mở rộng trong thời gian tới.”
“Hả? Vậy Phong Trần thì sao?”
“Phong Trần là cơ nghiệp bố mẹ anh gầy dựng nên, anh phải có nhiệm vụ giữ gìn, đồng thời anh cũng không muốn để cho những người nham hiểm như bà mẹ kế của anh muốn làm gì thì làm, thực ra với anh mà nói Phong Trần có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng thà anh đi làm từ thiện, cũng không cho con giáp thứ mười ba kia có thể làm loạn. Đợi khi em gái anh trở về, nó sẽ tiếp quản.”
Hạ An không muốn câu chuyện căng thẳng hơn, cô không ngờ rằng Trần Thanh Phong lại nói hết như vậy:
“Nói vậy, bạn trai em chính là đại gia ngầm sao?”
“Không, bây giờ em mới là đại gia ngầm, vì mọi thứ của anh đều là của em.”
“Hừ, anh tưởng anh cho thì em sẽ lấy chắc?”
Tại biệt thự Trần gia, tai mắt trong công ty báo cho Ngọc Anh biết mấy tuần nay anh không có mặt tại công ty, cũng vắng toàn bộ các cuộc họp, chỉ thấy thư ký của anh ta tham dự với tư cách đại diện tổng giám đốc. Điều này làm bà không ngừng suy tính, chắc chắn là anh có chuyện gì đó hoặc đang làm một điều gì đó một cách kín đáo, không muốn lộ ra ngoài.
Nhưng điều tra từ sân bay thì không thấy bất cứ ghi chép nào cho thấy anh ta xuất ngoại, nhưng nếu chỉ cần đang ở trong nước thì bà ta tin rằng với thế lực hiện tại bà ta gây dựng được có thể tìm ra anh dễ như trở bàn tay.
Đứa con riêng của chồng này không phải là người dễ dàng đối phó, cho nên bà ta đang dần dần thu mua thế lực ngầm, nhằm lật đổ anh để cầm Phong Trần trong tay.
Nhiều ngày rồi vẫn không tìm được thông tin nào liên quan đến anh, bắt buộc bà ta phải nhờ đến đứa con trai không chịu nghe lời của mình:
“Tú, dạo này mẹ không thấy anh con về nhà ăn cơm, hay con thử đến nhà anh xem thử anh con có ở nhà không thì kêu nó đến ăn, bố con dạo này sức khỏe cũng không tốt, phận làm con cũng về thăm bố mình chứ?”
Trần Thanh Tú đang cầm di động chơi game, nghe mẹ mình nói vậy thì thấy có điều gì đó không đúng, bình thường mẹ mình có bao giờ quan tâm đến sống chết của anh hai bao giờ đâu, sao nay lại giở chứng vậy?