Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 127: Bạn cũ lâu năm
Bạn cũ lâu năm không gặp, không ngờ vừa gặp lại chơi anh một vố như vậy, đúng là không thể ấn tượng hơn.
Vì để không bị phát hiện, bọn bắt cóc đã dừng chân tại một nhà nghỉ rách nát ở một huyện nghèo của tỉnh Ninh Thuận, Hạ An bị nhốt trong một căn phòng. Vì biết cô có võ, và phòng ngừa sơ sẩy, bọn này đã cắt cử bốn người canh giữ cô, còn đám người khác thì nghỉ ngơi ở phòng khác.
Vì cả ngày chưa được ăn uống gì, Hạ An đói lả người, nằm co ro trong góc. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình một ngày lại có thể bị đày đọa như vậy. Từ nhỏ sống trong sự đùm bọc của gia đình, ăn sung mặc sướng, lúc nào cũng được quan tâm chiều chuộng, vậy mà bây giờ số mệnh lại đến đây thôi. Nhưng cô thật sự muốn biết kẻ nào đứng sau màn bắt cóc này.
Tay chân đều bị trói, không thể cử động được, không biết làm thế nào.
Tại một nhà hoang ngoại ô thành phố, đây là địa điểm giao tiền mà Lưu Anh Tài gửi cho Trần Thanh Phong, nhưng khi đến nơi lại nhận được một tờ giấy: “Di chuyển xuống Dĩ An.”
Trần Thanh Phong lại một mình lái xe xuống Thị Xã Dĩ An, ở đây phần lớn là khu công nghiệp, không có nhiều cơ sở hạ tầng quan trọng, nên bình thường cảnh sát sẽ ít để ý hơn. Thật tốn tâm tư chuẩn bị.
Vì không được mang bất kỳ người nào, Trần Thanh Phong chỉ có thể tự mình lái xe, áp tải mấy bì tiền mặt đi đến địa điểm giao nhận.
Vừa đến nơi, chuông điện thoại của anh lại vang lên, không phải là cuộc gọi mà là tin nhắn:[Đi sâu vào trong năm trăm mét nữa.]
Không trả lời tin nhắn, anh phóng xe thẳng vào trong, hôm nay là cuối tuần nên công nhân trong khu công nghiệp này không đi làm. Đường đi vào không có một bóng người, Trần Thanh Phong không chần chừ chút nào, đạp cần ga phóng như bay vào trong.
Trước mặt là một nhà kho trông rất cũ kỹ, thật biết chọn chỗ đấy chứ.
Trần Thanh Phong bước xuống xe, vẫn ung dung đi vào. Trước đó lúc ngồi trong xe, anh đã nhận được tín hiệu từ Quốc Trường, đã sẵn sàng tập kích, điều quan trọng là anh bây giờ phải kéo dài thời gian chờ tín hiệu.
Khi anh đẩy cửa nhà kho đi vào thì thấy Lưu Anh Tài cùng một đám giang hồ đang đứng chờ anh. Thấy anh thì bọn chúng nhanh như chớp bao vây anh thành một hình vòng cung, tuy nhiên anh để ý thấy rằng vũ khí của bọn chúng là gậy, côn chứ không phải súng, cộng với số lượng tầm hai chục đứa. Tuy nhìn bọn chúng thân thủ nhanh nhạy, nhưng không dùng súng thì không đáng ngại.
“Cô ấy đâu?”
Lưu Anh Tài nhếch mép, ung dung đi đến gần Trần Thanh Phong:
“Xem ra là tôi đoán đúng rồi, cô gái đó xem ra rất quan trọng đối với cậu. Cứ tưởng cậu máu lạnh lắm chứ, không ngờ cũng biết thương hoa tiếc ngọc thật rồi. Nếu như không ở trong hoàn cảnh ép buộc, tôi không hề muốn đi đến bước này, là cậu ép buộc tôi.”
Trần Thanh Phong cười khẩy:
“Ha. Chứ không phải là cậu tham lam hả?”
Lưu Anh Tài gật gù:
“Cậu nói cũng không sai, tạo hóa đã trêu ngươi, đẩy chúng ta ở thế đối lập, tôi không còn cách khác.”
Anh ta ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Tôi không may mắn giống như mấy người, ai cũng xuất thân cao quý, không doanh nhân thì cũng là truyền thống chính trị, có học thức uyên thâm, chỉ có riêng tôi, sinh ra trong một gia đình bố nghiện ngập, mẹ làm trà xanh. Các người không biết lúc chơi chung với nhau, tôi hâm mộ và ghen tị với các người nhường nào đâu.”
Trần Thanh Phong chất vấn:
“Bọn tôi đã bao giờ khinh thường gì cậu chưa?”
“Đúng, mấy người không khinh thường hay phân biệt đối xử gì với tôi, nhưng cho dù là vậy tôi cũng không có mặt mũi nào để thoải mái làm bạn với mấy người. Có lẽ cũng do xuất thân thấp hèn, người tôi yêu nhất cũng yêu cậu, cậu nói có phải ông trời quá tệ bạc với tôi không?”
Ở một diễn biến khác, ngay khi Hạ An tưởng chừng như không chịu đựng được nữa bên ngoài “Rầm” một tiếng, có vẻ đang ẩu đả nhau, làm cô tỉnh táo hơn, có người đến là có hi vọng.
Có khi nào anh đến rồi không?
Sau khi ổn định đội hình và thăm dò được vị trí cụ thể, Quốc Trường chia thành ba nhóm. Một nhóm đi đến căn phòng đám bắt cóc đang nghỉ ngơi, một nhóm đi theo anh để cứu Hạ An, và nhóm còn lại đứng sẵn, chờ lệnh hành động.
Ba nhóm hành động.
Vì hai phòng ở sát nhau, nên hai nhóm phải hành động đồng thời, nếu không sẽ nguy hiểm đến Hạ An. Nhận được cái nháy mắt từ Quốc Trường, cả hai nhóm từ hai đầu hành lang tiến lên.
Mỗi căn phòng đều có bốn người canh giữ, nên rất nhanh đã bị khống chế. Sau đó Nguyễn Đình Phúc ngay lập tức đạp cửa phòng, chạy vào tìm người.
Anh thấy Hạ An bị trói chặt cả tay và chân, đang nằm co ro trong góc phòng, cả người run lẩy bẩy. Không chần chừ một giây nào, anh chạy thật nhanh lại, dùng con dao cắt dây thừng trên người cô.