Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 138: Con yêu bố
Còn nữa, Lê Đình Hùng và Thanh Trúc cũng nổi đình nổi đám, chú rể là bạn thân đồng thời là doanh nhân trẻ thành đạt, cô dâu là nhà thiết kế trẻ nổi tiếng trong giới. Hai đám cưới này được săn đón không khác gì những bộ phim bom tấn.
Tuy nhiên, vì để có sự ấm cúng và riêng tư, đám cưới cũng được thắt chặt lại, khách mời hạn chế, chỉ là bạn bè thân thích, đối tác lâu năm của hai bên là chính, ngoài ra lực lượng an ninh nghiêm ngặt đảm bảo đám cưới diễn ra thành công tốt đẹp.
Lúc này trong phòng chờ cô dâu, Thanh Trúc và Hạ An vừa trang điểm xong, hai người mặc váy giống nhau, được Thanh Trúc thiết kế riêng vừa số đo của hai người. Ngay khi bốn người thống nhất sẽ làm đám cưới chung, Thanh Trúc xung phong thiết kế váy cưới cho hai người. Cô muốn mình và người bạn thân nhất mặc váy cưới đôi, nên đã thiết kế một bộ. Còn hai chú rể tự đặt đồ riêng.
Hai người nắm tay nhau rất chặt, họ không cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không có điểm gì chung, thế mà lại gắn bó, chăm sóc nhau những lúc cần thiết nhất. “Không cần có quá nhiều bạn, ít thôi, nhưng chân thành với nhau là đủ” là câu nói đúng với tình bạn của hai người.
Đến giờ, hai người phục vụ thông báo, hai người dắt nhau đi ra. Một đám cưới không có phù dâu, phù rể. Đứng trước cửa chờ hai người là hai ông bố quốc dân, một là doanh nhân thành đạt, một là tổng tư lệnh quyền thế ngập trời.
Cánh cửa sảnh cưới mở ra, âm nhạc du dương, hai cô dâu được hai người bố thân yêu của mình nắm tay dắt lên lễ đường.
Trần Thanh Phong và Lê Đình Hùng ở trên lễ đường cũng bước xuống đón hai cô dâu của mình, họ trao cho đối phương ánh mắt nồng ấm, yêu thương, giờ đây họ chính thức là vợ chồng, cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Khi giao Thanh Trúc cho Lê Đình Hùng, bố cô nghẹn ngào nói:
“Hôm nay, bố giao con gái bố cho con, mong hai con hạnh phúc, vui vẻ, cùng nhau vun đắp một gia đình ấm áp đầy yêu thương.”
Một tràng pháo tay vang lên, đó là lời cảm động nhất của một người bố với con cái của mình.
Tiếp theo, MC cũng đưa micro cho bố của Hạ An, ông Tuệ cầm mic lên, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía con gái của mình vừa được trao cho Trần Thanh Phong, trầm giọng nói:
“Hạ An của bố không phải là người xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, nhưng là người bố yêu thương nhất. Con gái bố từ nhỏ đã được nuông chiều, nhiều lúc tính tình trẻ con, nhưng bố tin con gái bố vẫn có đạo đức tối thiểu của một người vợ, một người con dâu. Bố thật sự mong hai con hạnh phúc. Thực ra cuộc sống hôn nhân không giống như lúc yêu nhau, cũng sẽ có lúc xô chén xô bát, lớn tiếng, cãi vã, những lúc ấy bố mong hai con suy nghĩ lý do hai con bắt đầu. Còn nữa Phong, sau này con bé làm gì không phải với con, hay một ngày nào đó hai con cảm thấy không chung sống được với nhau nữa, đừng đánh con bé, đừng mắng chửi con bé, hãy gọi cho bố, bố sẽ đón nó về, được không?”
Trần Thanh Phong gật đầu chắc nịch như một lời khẳng định trước bố vợ.
Tâm tình của người bố, có mấy đứa con mà hiểu được.
Hạ An chợt buông tay Trần Thanh Phong ra, ôm bố mình khóc nức nở như một đứa trẻ.
“Huhu bố ơi….huhu…con yêu bố.”
Ông Tuệ vỗ về cô:
“Con gái ngoan, hôm nay là ngày vui, không khóc nữa nha.”
Cảnh tượng bố đưa con gái về nhà chồng trước giờ đều rất xúc động, nhưng khi những người trong hội trường này tận mắt chứng kiến ông bố tổng tư lệnh đưa con gái bảo bối đi lấy chồng, cùng những lời tâm sự mộc mạc của ông dành cho hai con, ai cũng phải rớt nước mắt, đó là tâm tìm của người bố, là trái tim của người bố.
Có thể nhiều nhà chồng sẽ buông lời cay nghiệt đối với con dâu mình, hay xem con dâu mình như osin, nhưng họ lại không biết rằng, những cô con dâu này cũng là những bảo bối được bố mẹ đẻ của mình trân quý như báu vật.
Từng lời nói của bố như in vào trong đầu của Hạ An, bố cô càng dỗ dành thì cô khóc càng nhiều hơn.
Ông Tuệ đẩy con gái mình ra, giao lại cho Trần Thanh Phong.
Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, rồi an ủi cô trong sự chứng kiến của cả hôn trường.
Tiếp theo là một loạt nghi thức cắt bánh, rót rượu vang, trao nhẫn được hai cặp vợ chồng thực hiện đồng thời.
Ngay khi MC chuẩn bị công bố khai tiệc, một âm thanh vang lên.
“Khoan đã.”
Mọi người đều nhìn thấy cánh cửa đã được đóng từ lúc bữa tiệc bắt đầu dần dần mở ra, một người phụ nữ trạc tuổi, nhưng vì được chăm sóc kỹ lưỡng mà trông rất trẻ trung, trang điểm tinh xảo, trang phục nhẹ nhàng, nhã nhặn nhưng lại rất sang trọng.
Ánh sáng chiếu vào, không ai nhận ra đó là ai, cho đến khi người phụ nữ đi đến giữa đại sảnh.
Trần Thanh Phong đang nắm tay Hạ An bỗng dưng cứng ngắt, run lên. Hạ An nhanh nhạy phát hiện ra sự khác thường của chồng mình, nhìn sang thì thấy anh đứng đơ người ra: