Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 7: Chắc là do bình thường mắt thầy không được sáng lắm
- Home
- Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín
- Chương 7: Chắc là do bình thường mắt thầy không được sáng lắm
Hai anh em Minh Khang tiến đến gửi quà và chúc mừng Alex:
“Chúc mừng chú, bọn cháu có chút quà nhỏ, mong chú nhận cho.”
“Hai đứa này, đến chơi là chú vui rồi, còn bày đặt quà cáp làm gì?”
Alex và anh em Minh Khang rất thân thiết, bởi vì ông và bố của anh là bạn bè lâu năm, bây giờ bố anh mất rồi nhưng mối quan hệ giữa hai nhà vẫn rất bền chặt và thân thiết, cũng vì thế nên dù có bận rộn đến mấy, chỉ cần nhận được thiệp mời từ Alex thì hai anh em sẽ tranh thủ đi cho bằng được.
“Không có gì to tát đâu ạ, chú nhận cho cháu vui.”
“Nếu vậy chú không khách sáo nữa.”
Thư ký của Minh Khang cầm hộp quà đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.
“Sắp tới bên chỗ cháu tổ chức một cuộc thi nấu ăn, chú có thể làm ban giám khảo không?” Minh Khang thân thiết hỏi.
Alex như có điều gì đó xẹt qua đầu, cơ hội đây rồi chứ đâu nữa, ông cười nói:
“Giám khảo thì thôi đi, chú già cả rồi còn làm giám khảo gì nữa. Nhưng mà chú sẽ giới thiệu cho cháu một vài tài năng trẻ. Thế nào, được không?”
“Nếu thế thì còn gì bằng ạ. Lần này bên cháu tổ chức là muốn tuyển chọn những đầu bếp giỏi còn bị thất lạc đấy ạ. Nhưng mà vẫn muốn chú làm giám khảo.”
“Thôi thôi, cho chú xin cáo.”
“À, nếu chú không muốn làm ban giám khảo, hay là chú làm bên ban cố vấn giúp cháu được không? Có nhiều thứ liên quan đến thực phẩm và dinh dưỡng, chú vẫn là người có hiểu biết nhiều hơn đấy ạ.”
Alex nghe thấy cũng có vẻ hứng thú nên quyết định đồng ý.
Ba người đang nói chuyện phiếm thì Ngọc Hân tiến đến chào hỏi:
“Chú ạ, chúc mừng chú.”
“Ôi, Ngọc Hân càng ngày càng đẹp nha.”
Trước đây, Alex đến nhà Minh Khang có gặp qua Ngọc Hân mấy lần, cũng biết qua chuyện tình cảm của hai người, nên ông cũng thân thiết hơn một chút.
“Cảm ơn chú, cháu rất ngưỡng mộ chú đấy ạ.”
“Có gì đâu, bọn cháu bây giờ ai cũng thông minh, giỏi giang, lại còn xinh đẹp nữa, không cần ngưỡng mộ chú đâu.”
“Không dám so sánh với chú đâu ạ.” Ngọc Hân khiêm tốn nói.
“Chú bây giờ, tuổi cao sức yếu, cũng không so sánh được với mấy đứa nữa. À, hai đứa bao giờ cho chú ăn tiệc hỷ vậy?”
Ngọc Hân nghe câu hỏi này thì ngập ngừng, ánh mắt liếc qua Minh Khang đang đứng bên cạnh, nhưng khuôn mặt anh lại lạnh lùng, không có tình cảm.
Người đàn ông này, đã từng thương cô ta như vậy, thế mà bây giờ, nói dứt là dứt, không hề có chút cảm xúc đau xót hay thất tình nào.
Đúng lúc này Alex nhìn thấy ba đứa kia thay đồ xong đi ra, ông ngay lập tức kêu lên:
“Vân Hạ, Hạnh An, lại đây.”
Hai người nghe thầy gọi thì rụt cổ lại, không ngờ bắt hai cô đi xã giao thật!
Ánh mắt hai anh em cũng lơ đãng nhìn qua theo hướng chỉ tay của Alex, Minh Khang nhíu mày lại, không phải là cô gái đã trù ẻo anh ở công viên hôm trước đây sao? Mấy tuần anh đi ra đó để tìm cô nhưng không thấy, hôm nay lại bất ngờ gặp lại, nhân duyên không tồi nha.
Vân Hạ và Hạnh An đều được sinh ra trong gia đình khá giả, cho nên bình thường ăn mặc xuề xòa thì nhìn không sao, nhưng hôm nay trang điểm, ăn vận lên một chút nhìn lại rất đẹp.
“Hai đứa bình thường xấu như quỷ, thế mà hôm nay sao lại nhìn vừa mắt thế này nhỉ?”
“Chắc là do bình thường mắt thầy không được sáng lắm.” Hạnh An lẩm bẩm, nhưng ai cũng nghe được.
“….” Cạn lời, học trò gì đây không biết nữa.
“Haha….” Đây là điệu cười của Minh Trí, anh ta vốn sống khá thoải mái, đơn giản, không giấu diếm hay tỏ vẻ nguy hiểm như Minh Khang.
“Hai cháu đừng cười chê, đây là ba đứa học trò của chú, sau này có cơ hội thì chiếu cố tụi nó một chút.” Ông chính thức giới thiệu với hai anh em.
Minh Khang liếc nhìn Hạnh An một cái, bữa gặp ở công viên, nhìn nhan sắc cũng ở mức tạm thôi, nhưng mà đầu tóc vì bị té nên bù xù một chút, thế mà bây giờ lại xinh đẹp như vậy.
“Tất nhiên rồi ạ.”
Hạnh An không để ý, nhưng giọng nói này, khá quen, cô ngẩng đầu lên, không ngờ va phải ánh mắt của Minh Khang:
“Là anh? Thảo nguyên xanh đúng không?”
“….”
Alex hỏi:
“Hai đứa quen nhau à?”
“Cháu và cô gái này đã từng gặp qua một lần.”
“À…vậy là nhân duyên không tồi.”
“Vâng.”
Nhưng mà Minh Trí lại chen miệng vào hỏi:
“Cô vừa mới gọi anh tôi là gì? Thảo nguyên xanh?”
“À…bữa đó tôi có bấm cho anh ta một quẻ, cho nên đặt tên như vậy luôn.”
“Bấm quẻ thế nào?”
“Thì tôi nói anh ta cẩn thận, coi chừng bạn gái của anh ta trồng cho anh ta một thảo nguyên xanh trên đầu đấy.”
Lúc này ánh mắt của Minh Khang mới liếc nhìn Ngọc Hân một cái, anh muốn xem biểu cảm của cô như thế nào khi nghe được lời này.
Không nằm ngoài dự đoán, ánh mắt cô ta láo liên, nhìn anh một cái, rồi lại cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn thêm.
“Haha… Cô hành nghề lâu chưa?” Minh Trí tỏ ra rất hứng thú với câu chuyện bói toán này, đặc biệt là chị dâu hụt của anh ta cũng ở đây nữa chứ.