Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 18: Anh…anh chơi tôi đó à?
Đầu bù tóc rối, ở dưới là một chiếc quần jean ống rộng suông màu xanh, kết hợp với một chiếc áo ba lỗ màu đen kiểu croptop, bên dưới đi một đôi dày thể thao trắng. Bây giờ anh mới nhận ra dáng người của cô nhóc này không ngờ lại cân đối như vậy.
À không, ngoại trừ bộ loa hơi lép một chút!
Phong cách năng động này rất hợp với cô!
Mấy lần gặp nhau ở công viên, cô thường mặc bộ đồ thể thao thùng thình, hôm gặp nhau ở bữa tiệc thì anh không để ý đến dáng người của cô lắm, hôm nay nhìn kỹ lại, đúng là phải rửa mắt đó nha.
“Sao lại là anh?”
“Sao lại không phải là tôi?”
“Anh…anh chơi tôi đó à? Mất công tôi chạy như bị ma đuổi tới đây, hoá ra là để gặp anh.”
“Thất vọng đến thế cơ à?”
“Chứ còn gì nữa.”
“….Thôi cứ ngồi xuống đi đã, dù sao cũng mất thời gian đến đây rồi.”
Hạnh An cũng không khách khí mà ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Cả ngày nay cô đã phải suy nghĩ nói thế nào cho toàn vẹn đôi đường chứ giờ gặp phải con hàng này thì không cần nữa rồi, hại cô tốn bao nhiêu nơ ron thần kinh từ sáng giờ.
“Em uống gì?”
“Một ly cocktail Pisco Sour.”
Không bao lâu, nước uống của cô đã được phục vụ đưa ra.
Hạnh An nhấp một ngụm, nhắm mắt để cảm nhận hương vị của nó, đúng chuẩn luôn. Đây là một quán cà phê kết hợp với ăn uống mang phong cách Nam Mỹ, cho nên dùng mấy món uống này rất chuẩn vị. Đầu bếp và pha chế ở những quán này đều được mời về từ nước ngoài, nên nó mang một vị đặc trưng của khu vực. Mấy hôm nay ở nhà hàng cô cũng đang học pha chế món thức uống này, nhưng vẫn có cảm giác thiếu gì đó, không giống như thế này. Không sao, cô sẽ thưởng thức dần dần.
Lúc đầu cô chọn làm đầu bếp một phần vì cô rất thích ăn uống, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là cô liền tìm hiểu về các món ăn, các loại bánh và các loại cocktail như vậy. Càng tìm hiểu thì Hạnh An càng nhìn thấy sự quyến rũ của từng món ăn, dần dần cô bị cuốn theo nó, xem nó như một niềm đam mê thật sự.
“Vị thế nào?”
“Ngon.”
“Mẹ của em là bạn của cô Loan sao?”
“Đúng vậy.”
Cũng vì cô Đỗ Quyên kia nên cô mới phải đi xem mắt ngày hôm nay đây. Bạn bè của mẹ thì cứ quan tâm mẹ là được rồi, mắc mớ gì quan tâm tới cả con gái của mẹ làm gì không biết nữa.
“Trùng hợp thế không biết. Tôi cũng không ngờ người mà bạn mẹ tôi giới thiệu hôm nay là em, xem ra chúng ta rất có duyên nhỉ? Mới một tháng mà gặp nhau tới mấy lần.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy chúng ta có duyên, gặp nhau từ lúc anh còn bạn gái, đến lúc anh chia tay rồi vẫn còn gặp, hơn nữa lại là đối tượng xem mắt nữa chứ. Nhưng mà đây hẳn là nghiệt duyên.”
“….”
Con nhóc này, đúng là không câu nào nói cho tử tế mà!
“Nếu đã là nghiệt duyên thì chúng ta phải cùng nhau giải đoạn nghiệt duyên này thôi, để kiếp sau được sống nhẹ nhàng hơn, chứ đừng mang theo nghiệt duyên đi sang thế giới bên kia nữa, dây dưa mấy kiếp như vậy thì hẳn là tệ lắm, em nói phải không? Hay là em muốn dây dưa với tôi đến mấy kiếp như vậy?”
Hạnh An bĩu môi, con hàng này cũng chém gió hay phết nhỉ? Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta trưng ra vẻ mặt không gần nữ giới cơ mà, xưng tôi với cô lạnh lùng biết bao, thế mà giờ lại bày đặt em với tôi, nổi cả da gà.
Đó là do cô chưa thấy được độ lật mặt của anh tối hôm qua, nếu không cô mà yếu tim thì có lẽ xỉu rồi cơ.
“Thôi thôi, để tôi lên chùa tu đến cuối đời cũng được, chứ tôi sợ ở với anh nghiệp của tôi không những không giải được mà còn nặng thêm nữa đấy.”
“Biết đâu bất ngờ?”
“….Hẳn là không có bất ngờ đâu.”
Ngồi chặt chém với con hàng này thì hơi mỏi miệng một chút nhưng thưởng thức ly cocktail này thì cũng coi như bõ cái công chạy đến đây.
Cô nhấp thêm một ngụm nữa rồi tiếp tục cảm nhận hương vị của nó, sau đó lấy một cuốn sổ tay từ trong túi ra ghi ghi chép chép cái gì đó, hẳn là công thức và mùi vị của loại cocktail này nhỉ?
Ở điểm này Minh Khang rất thưởng thức cô!
Anh vui vẻ ngồi nhìn cách cô hưởng thụ, cách cô cảm nhận hương vị cocktail và tận tình ghi chép lại như vậy. Không những đàn ông mà phụ nữ khi nghiêm túc làm việc lại cuốn hút như thế.
“Anh nhìn gì thế?” Hạnh An viết xong ngẩng đầu lên thì thấy Minh Khang đang nhìn cô chằm chằm.
“Em đang ăn cắp công thức của người khác sao?”
“Đây không phải là ăn cắp, đây là đang nghiên cứu và tham khảo.”
“Đó là nói cho sang miệng thế thôi, chứ bản chất vẫn là sao chép công thức. Nếu muốn sao không tự nghĩ ra một loại hoàn toàn mới?”
“Tôi chỉ thấy hương vị của loại nước uống này rất đặc biệt nên muốn ghi chép lại về thử làm xem sao. Có lẽ tôi sẽ học hỏi được một điều gì đó từ họ cũng nên.”
“Em thật sự nghiêm túc với công việc này à? Nghe nói gia thế của em cũng không tệ, sao không chọn công việc nào nhẹ nhàng một chút mà làm? Làm đầu bếp thật sự không dễ dàng chút nào đâu.”
“Nếu cứ nghĩ là khó khăn, thì ai sẽ làm?”
“Mạnh miệng gớm, tôi mỏi mắt trông chờ tương lai của em sẽ thế nào.”
“Xin mời!”