Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 29
Điều anh ngạc nhiên hơn cả là hai cô nhóc ngông cuồng kia, không có ý làm lớn chuyện hay đổ thừa gì cả, mà nhanh chóng đặt lên khay và bưng ra vị trí của ban giám khảo đã được chỉ định từ trước.
Lúc ban giám khảo nhận xét ly cocktails này, tất cả mấy vị đều không ngừng gật gù, dành những lời khen có cánh cho hai người. Nào là sáng tạo, nào là đặc biệt, nào là hương vị dễ chịu, nào là trang trí bắt mắt, rất phù hợp với bữa tiệc cầu hôn.
Hạnh An nhìn Vân Hạ, hai người đồng thời thở phào một hơi, tưởng là xui mà hóa ra lại là may mắn, biết đâu nếu không có mấy giọt rượu kia thì lại không được kết quả khả quan như vậy.
Trong cái rủi có cái may!
Còn ở bàn bên cạnh, Thùy Dung phẫn nộ, cô ta không ngờ được mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng như vậy. Vốn muốn dùng một chút kỹ xảo để loại hai người này sớm, cho bớt ngứa mắt, ai ngờ lại khiến người ta được hời.
Nhiều khi, cuộc đời vốn là vậy, ở trong góc tối vẫn thấp thoáng một vài vệt sáng mà chúng ta có thể đột phá. Không phải bất cứ xui xẻo nào cũng là ngõ cụt, mà hào quang luôn đến một cách bất ngờ cho những người biết nỗ lực và lương thiện.
Hạnh An và Vân Hạ không được tính là người lương thiện, bởi vì họ không phải là phật, nhưng ít nhất họ sẽ không rảnh rỗi mà tự đi kiếm chuyện với người khác, trừ khi bị người ta giăng bẫy trước.
Nhưng mà lần này lại là một ngõ cụt ngọt ngào!
Xong hôm nay có lẽ phải cảm ơn Thùy Dung một câu thật chân thành mới được!
Kết quả đã được công bố, cuối cùng năm nhóm sẽ được vào vòng sau và có thể ký kết hợp đồng làm việc với tập đoàn S. Trong năm nhóm đó, có nhóm của Hạnh An và Thùy Dung, ngoài ra có ba nhóm người nữa, trong đó có một nhóm đang là sinh viên năm cuối rất tài năng, còn hai nhóm còn lại đều là người có kinh nghiệm năm sáu năm trong nghề. Cuộc thi này coi như đã hội tụ đầy đủ thế hệ, từ những người chưa có kinh nghiệm thực tế, đến những người có chút thành tựu trong giới nhưng chưa được biết đến nhiều.
Kết quả này được coi là phù hợp, và cuộc chiến cho tuần sau càng trở nên đặc biệt hấp dẫn.
Ra khỏi cổng tòa nhà, Hạnh An cũng không vội bắt xe về ngay mà còn nán lại một chút.
Vân Hạ mà không hiểu ý của đứa bạn thân này thì uổng công hai người như hình với bóng mấy năm qua.
Không bao lâu sau thì Thuỳ Dung cũng thong thả đi ra, cô ta đang nói chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông, là người đã thi chung với cô ta ở vòng vừa xong. Đến cửa thì người đàn ông đó đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, còn Thuỳ Dung đi ra phía ngoài.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Hạ và Hạnh An đang đứng dựa vào cổng kia, tự nhiên cô ta hơi rén. Hai con người này, cô ta đã học chung mấy năm, cũng biết đôi chút về tính cách, sẽ không để yên cho kẻ nào dám bày trò sau lưng đâu.
Hai người này giao diện là con gái chứ cái nết là của con trai, không phải dạng ngông cuồng bình thường. Dù thỉnh thoảng cô ta gan to đến khiêu khích một chút, nhưng cũng chỉ là võ mồm nên Hạnh An mới không để tâm, chứ đụng đến lợi ích, đặc biệt là trong quá trình diễn ra thi thố thế này thì chắc chắn là không thể khoanh tay đứng nhìn rồi. Mấy cái trò đùa vặt vãnh này ở bên ngoài thì thế nào cũng được, chứ một khi đụng đến lợi ích thì không thể cứ vậy mà cho qua.
Nhân từ với địch chính là hại mình!
Con hàng ngu ngốc này không phải quen biết với Hạnh An ngày một ngày hai, vậy mà còn đâm đầu vào chỗ chết, đến bụt cũng không thể cứu cô ta được nữa.
“Vui vẻ nhỉ?” Hạnh An vừa nhai kẹo cao su lép bép vừa hỏi.
Cái nét mặt của cô bây giờ xứng đáng được ăn đánh, nhìn rất ghét, đến Vân Hạ mà còn cảm thấy ghét nữa là người khác, nhưng cô ấy lại thích cái nết này, thế mới điên chứ.
Đúng lúc này thì Minh Khang và thư ký cũng vừa ra khỏi cửa, nghe được giọng nói này, anh ra hiệu cho thư ký đi lấy xe trước, còn mình thì ráng nép vào một chút để nghe xem.
Đường đường là tổng giám đốc, còn phải đi nghe lén kiểu này, nghĩ thế nào cũng thấy hèn hèn!
Dù trong lòng có chút lo lắng nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ được sự tự tin:
“Tất nhiên rồi, được vào vòng trong, cũng được ký hợp đồng với một tập đoàn ẩm thực lớn nhất cả nước này, không vui không được. Chẳng lẽ hai người không vui à?”
“Vui, tất nhiên là vui rồi, nhưng mà nếu không có con ruồi nhặng bay loanh quanh đây thì sẽ vui hơn.”
“Này, cô đừng có ăn nói quá đáng!”
“Tôi nói gì quá đáng? Là do cô tự nghĩ mình là ruồi nhặng thôi, tôi đâu có nói gì đâu. Hạ, mày có thấy nhột không?”
Vân Hạ vui vẻ nói:
“Không nhột nha, tao là người ngay thẳng, lịch sự, có điên mà nghĩ mình là ruồi nhặng à?”
“Oh, thế ý mày là con Dung không lịch sự, ngay thẳng?”
“Đó là mày nghĩ thôi, chứ tao cũng nghĩ vậy.”
“…..”
Đúng là bạn thân!
Kẻ tung người hứng kiểu này, ai chịu cho nổi!