Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 43
“….Liên quan đến công việc chứ không như cậu nghĩ đâu.”
“Thật à? Chị không phải ngại đâu, nhân viên ở đây kín miệng lắm, đời tư của lãnh đạo họ không dám nói ra nói vào nửa lời đâu.” Anh ta cười nói.
Cái thái độ rất ngả ngớn, hai tay đút vào túi quần, áo sơ mi bên trong cùng màu với áo vest bên ngoài nhưng không cài hai nút phía trên, nhìn rất lưu manh.
“…..”
Ngại cái đầu nhà cậu ấy, cậu đang cố tình kiếm chuyện với tôi đúng không? Hạnh An trừng mắt với anh ta, nhưng anh ta không những không sợ, còn mỉm cười lại với cô nữa chứ.
Con hàng này, cái miệng thúi hoắc không nói được câu nào cho tốt đẹp cả.
Thấy biểu cảm của cô nhóc này rõ ràng là không thèm tiếp chuyện với anh ta nữa nên anh ta vẫy vẫy tay hướng vào phía trong:
“Anh ấy đang chờ chị ở trong đấy, vào nhanh lên.”
“….”
Thư ký nhẹ nhàng cúi chào anh ta rồi dẫn cô đứng trước cửa, sau đó gõ cửa rồi lui về phòng làm việc, để một mình Hạnh An đứng chờ.
Phía trên cửa phòng là tấm bảng viết chữ ‘TỔNG GIÁM ĐỐC’ to chà bá lửa, nhìn thôi cũng đã thấy áp lực rồi.
Không bao lâu, tiếng ‘Mời vào’ truyền từ trong phòng ra, Hạnh An đẩy cửa bước vào.
Căn phòng này hết sức rộng rãi, có khi bằng hoặc lớn hơn diện tích của căn hộ mà cô đang ở cũng nên. Minh Khang đang ngồi ở ghế, sau chiếc bàn. Trước mặt anh là một tập tài liệu dày cộm, đã được sắp xếp nghiêm chỉnh, có thể là đang trình ký.
Nhìn cái nét làm việc này, thật ra cô có chút mê mẩn.
Căn phòng này có màu trắng đơn giản, vật dụng trong phòng được trang trí một cách tối giản nhất có thể, nhưng điều đặc biệt là có môt góc của căn phòng này lại được vẽ một bàn cờ vua ở dưới sàn trông khá nổi bật.
Cô đảo qua một vòng rồi hỏi:
“Tổng giám đốc tìm tôi à?”
“Đúng vậy, em ngồi ở ghế chờ tôi một chút đi.”
“Vâng.”
Hạnh An ngồi xuống một chút thì thư ký gõ cửa đi vào, trên tay cô ấy là một ly nước hoa quả và một dĩa trái cây thập cẩm, nhìn cách bài trí thôi cũng thấy khéo tay rồi. Thư ký ở đây đa năng vậy à? Vừa thành thạo văn phòng, công việc của thư ký lại giỏi giang chuyện trang trí, ôi, thế giới này toàn người đa năng nha.
“Mời cô dùng nước và hoa quả, chờ tổng giám đốc một chút ạ.”
“Cảm ơn.”
Mãi đến ba mươi phút sau, Hạnh An ăn hết một nửa đĩa hoa quả rồi Minh Khang mới đứng dậy khỏi bàn làm việc, anh vừa đi vừa cởi chiếc áo vest bên ngoài, bên trong còn lại chiếc áo sơ mi trắng, giờ đã là gần giờ tan tầm rồi mà áo vẫn còn thẳng thớm vãi!
Khuy áo trên cùng không cài, để hờ hững khuôn ngực rắn chắc thấp thoáng bên trong, ống tay áo cũng được anh vừa tuỳ tiện xắn lên, nhưng nhìn có nét giống badboy nha, hơi một chút lười biếng, nhưng đặc biệt quyến rũ.
Mặc như thế này nhìn anh bớt nghiêm nghị hẳn.
“Nghe nói em phá hỏng máy đo dinh dưỡng?”
Hạnh An đang nhai miếng cam mà sặc, cô bịt miệng ho mấy cái khụ khụ:
“Không, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi. Lúc tôi và Vân Hạ đưa thức ăn đến để đo dinh dưỡng thì máy đã không khởi động được.”
“Ồ?”
“Thật đấy, cùng lắm tôi chỉ có thể là người phát hiện ra cái máy bị hư và dũng cảm báo lên trên thôi. Nếu tôi không báo, bây giờ có khi công ty anh còn chưa biết được máy đã bị hư đâu.”
Minh Khang nhìn khuôn miệng của cô nhóc này tráo trở thì muốn chọc cô thêm một chút:
“Nói vậy là tôi phải cảm ơn em?”
“Chuyện cảm ơn thì không cần đâu, chỉ là mong anh nhìn nhận đúng vấn đề.”
“Em đang dạy bảo tôi đấy à?”
“Không dám, tôi tuyệt đối không dám. Anh là tổng giám đốc ở đây, tôi chỉ mong anh phán xét phân minh, công bằng, để trả tội về đúng người, tránh làm hại người vô tội. Cái máy này tôi đoán rất đắt tiền, có bán mạng tôi thì cũng không mua nổi đâu, cho nên anh không thể cứ thế mà phán bừa được.”
“Ừm. Vậy em nói xem giờ phải làm thế nào để trả lại sự trong sạch cho em?”
“Thì tìm ra hung thủ thật sự chứ sao. Mà chưa chắc đã có hung thủ nữa, cái này là thiết bị máy móc, nhiều khi rủi ro không ai biết trước được, cho nên theo tôi, trước mắt cứ mượn đội ngũ thợ sửa chữa đến để kiểm tra cái máy bị bệnh gì, sau đó tìm người chịu trách nhiệm.”
“Có lý.”
Không bao lâu, thư ký vào báo với Minh Khang thợ sửa chữa đã đến, bắt đầu tiến hành kiểm tra được rồi.
Hạnh An và Minh Khang cùng đi xuống đó xem tình hình.
Cả đám đầu bếp thấy mấy người thợ đến, sau đó Hạnh An đi cùng Minh Khang vào, tất cả đều tò mò, muốn xem rốt cuộc là bị gì. Nếu thật sự do lý do từ con người thì tất cả mười người đều là nghi phạm.
Nhưng Minh Khang ra lệnh cho mọi người qua dùng tạm phòng nghiên cứu bên cạnh, để phòng này cho nhân viên kiểm tra.
Vân Hạ nói nhỏ với Hạnh An:
“Không sao thật chứ? Tao với mày mà phải đền thì có mà bán mạng hoặc đi đứng đường may ra mới có tiền.”
“….Bình tĩnh đi, chúng ta không sai thì sợ gì chứ.”
“Nhưng mà không tìm ra người phá hoại thì tao với mày kiểu gì chả phải chịu trách nhiệm. Mà cũng xui xẻo ghê, bữa giờ mọi người dùng thì không sao, hôm nay tao với mày mới đụng đến thì lại có chuyện.”
“Ừ, số chó đòi nó thế. Cùng lắm thì tao với mày trốn đi thôi chứ có gì đâu.”
“Chơi lớn thế á?”
“Chứ không mày tính đi đứng đường thật à?”
“….Tao thấy đứng đường cũng không ăn thua đâu. Điện nước méo có, dậy thì thất bại như thế này, ai mà thèm ngó chứ?”
“…..”