Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 48
Hôm nay là cuối tuần, số người tụ tập về đây rất đông, khung cảnh khá nhộn nhịp, đối với những người lớn lên từ nhỏ ở thành phố như Hạnh An, Minh Khang thì cái này rất mới mẻ. Minh Khang mỗi năm sẽ dành một chút thời gian đi nghỉ dưỡng, nhưng anh thường chọn đúng kiểu nghỉ dưỡng, thường là những khu nghỉ dưỡng cao cấp trên thế giới, hiếm khi đến những nơi hoang sơ như thế này. Ở đây hầu như không có sự khai thác nào, rất bình dị, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi hương của hoa dại, đồng cỏ và tiếng chim hót.
Dù là hoang sơ như vậy nhưng anh lại cảm thấy tương đối yên bình.
Đồ ăn nhanh chóng toả hương thơm, vừa thịt, vừa cá, hải sản, nhìn rất phong phú, đủ cho mười người thoả sức ăn uống.
Hiếm lắm mới có những buổi gặp mặt, giao lưu giữa những đầu bếp trẻ như thế này, nên ai nấy đều muốn cụng ly cảm ơn hai nhà tài trợ chính của chuyến đi lần này.
Cũng may tửu lượng của hai anh em Minh Khang thuộc vào hàng khủng, cho nên cũng không quá bê bết.
Ăn uống xong xuôi, mọi người tụ lại nướng khoai lang, bắp đã được một đầu bếp mua trước đó, cùng với hàng loạt đồ ăn vặt. Cùng với đó là màn biểu diễn karaoke không thể thiếu trong những buổi tụ họp. Một chiếc loa kẹo kéo với hai cái micro được chuẩn bị trước, mọi người thi nhau hát hò, nhảy múa, rất sôi động.
Hạnh An cũng hát một bài bằng tiếng anh để kết thúc một đêm vui vẻ, đó là bài ‘See You Again’.
Giọng hát của cô nhóc rất hay, đã thế phát âm tiếng anh hay đọc rap đều khiến mọi người kinh ngạc, phát âm chẳng khác gì người bản xứ cả.
Ai bảo người ta từ khi mới sinh ra đã được học song ngữ rồi chứ, ở điểm này thật sự khâm phục bố mẹ của cô, đầu tư vào học thức rất bài bản, từ lúc nhỏ cô đã được học những ngôi trường quốc tế đắt đỏ, được định hướng học tập những môn học quan trọng như tiếng anh, toán tư duy, cho nên bây giờ, cô có một nền tảng kiến thức rất vững chắc.
Sau một buổi tối vui vẻ, mọi người trở về lều, chìm đắm vào giấc ngủ.
Chỉ là, chuyện không suôn sẻ như vậy với Hạnh An.
Cô vừa nằm không bao lâu thì cảm giác quần của mình ướt ướt, bụng bắt đầu đau quặn lên.
Hỏng rồi!
Thật sự hỏng rồi!
Bà dì của cô ghé thăm đúng lúc quá!
Mà cô quên mất chuyện này nên không mang theo bảo hộ, mà con hàng Vân Hạ bên cạnh thì ngủ như chết.
Cô lay lay Vân Hạ một chút:
“Sao thế?” Cô ấy đang ngủ, bị đánh thức thì nhăn mày càu nhàu.
“Mày có mang theo băng vệ sinh không?”
“Không, tao vừa đến tháng tuần trước, mang theo làm gì đâu?”
“Chết tao rồi, tao tới công chuyện rồi.”
“Hả? Mày đùa tao đấy à? Giờ này rồi phải làm sao đây?”
“Thôi mày ngủ đi, để tao ra ngoài xem có ai không? Hỏi chứ biết sao giờ.”
“Ổn không? Hay mày ở đây đi, tao đi cho.”
“Thôi mày ngủ đi, tao mặc quần đen nên chắc không ai biết đâu.”
“Vậy thì đi đi, có gì thì gọi tao.”
Hạnh An nhanh chóng đi ra ngoài, cô đi qua mấy lều bên cạnh, nhìn thấy một vài người phụ nữ, hơi ngại một chút nhưng cô vẫn hỏi, chỉ tiếc là không ai mang theo cả.
Chết rồi, giờ phải làm sao đây?
Đúng lúc đang rối não quay trở về thì đúng lúc gặp Minh Khang đi từ trong lều bên cạnh đi ra.
“Sao cô không ngủ đi? Còn ra đây làm gì?”
“À, tôi…tôi chưa ngủ được, đi dạo một chút cho tiêu cơm. Anh sao không ngủ đi?”
“Tôi cũng chưa muốn ngủ, nên ra hóng gió một chút.”
“Vậy anh hóng đi, tôi đi vào trước.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Hạnh An nghĩ trong người, sao cô ngủ ngon cho nổi chứ? Giờ mà không có băng vệ sinh thì mới chết nè.
Cô đi vào trong một chút, rồi lại đi ra.
Minh Khang thấy cô cứ kỳ lạ sao sao đó, liền hỏi:
“Sao thế?”
“Chuyện là….anh có thể giúp tôi một chút không?”
Lúc ở trong lều, cô nghĩ nghĩ một chút, bây giờ không còn cách khác nữa, phải mặt dày lên đi nhờ thôi, chứ không có băng rồi ngày mai sẽ trở thành biển máu mất, cô thà mất mặt trước một người, cũng không muốn mất mặt trước tất cả mọi người đâu. Dù cô biết chuyện này rất khó mở miệng, mà có nhờ thì chưa chắc người ta đã chịu làm cho mình nữa, chuyện này thật sự là làm khó người ta. Nhưng vẫn phải thử thôi.
“Chuyện gì vậy?”
“Cái đó…tôi đột nhiên bà dì tới thăm, mà tôi…quên mang theo đồ bảo hộ. Anh…anh có thể nào…đi mua hộ tôi không?”
“Cái gì?”
Giọng của Hạnh An khá nhỏ, hoà cùng tiếng gió xì xào, cùng với tiếng hát karaoke của một vài nhóm người xung quanh đó thật sự anh nghe không rõ.
Nhưng Hạnh An lại không nghĩ vậy, cô thấy anh phản ứng lớn như vậy thì dường như hết hi vọng rồi.
Nhưng cô vẫn muốn nói thêm một lần nữa:
“Anh đi mua giúp tôi gói băng vệ sinh được không? Tôi…đột nhiên tới tháng.”
Giọng cô bây giờ lớn hơn lúc nãy rất nhiều, cho nên Minh Khang nghe rõ hơn, anh nhìn cô chằm chằm như đang xác nhận những gì cô nói có đúng sự thật hay không.
Chuyện này đối với anh mà nói là một chuyện rất bất ngờ và mới mẻ, dù đã có vài mối tình nhưng chưa bao giờ anh làm mấy chuyện này. Có thể là bạn gái cũ của anh không dám nhờ anh, hoặc là chưa gấp đến mức phải nhờ, nên anh có chút luống cuống.