Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 52
Tối hôm đó, khu A đón một đoàn khách VIP đến đây bàn chuyện hợp đồng, họ đã đặt phòng ở đây một tuần trước, Hạnh An và bếp trưởng là hai người chịu trách nhiệm cho căn phòng này.
Nhà hàng này có hình thức kinh doanh rất đặc biệt, đối với nhiều phòng VIP, khách hàng có thể đặt phòng trước, cũng có thể đặt luôn bếp trưởng, phụ bếp sẽ thực hiện các món ăn ngay tại chỗ luôn, đảm bảo món ăn nóng hổi, thay vì phải bưng bê đi ra ngoài, mùi vị của món ăn sẽ bị phai nhạt phần nào.
Đó cũng là lý do vì sao mà thu hút khách hàng đến như vậy.
Tuy nhiên, dịch vụ ở đây sang, xịn, mịn như vậy thì cái giá phải trả cũng phải rất chát.
Chỉ là, lúc đoàn khách đi vào, Hạnh An đứng hình mất mấy giây, bởi vì trong đoàn khách này không chỉ có một người quen mà có tận hai người.
Một người là anh trai Tùng Lâm của cô.
Còn một người là Đình Phong, bạn cùng lớp hồi đại học của cô.
Tùng Lâm cũng bị ngạc nhiên, không ngờ lại gặp em gái ở đây, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong trang phục của đầu bếp, nhìn hài hài nhưng mà cũng rất dễ thương.
Nhưng Hạnh An nháy mắt với anh, ý bảo đừng manh động, cô không muốn gây ra sự chú ý đâu.
Tùng Lâm hiểu ý cô nên cũng coi như không quen biết.
Nhưng mà Đình Phong lại không như vậy, anh ta ngay lập tức nói:
“Ơ, đây không phải là người đẹp khoa quản trị kinh doanh Hạnh An à, bây giờ đi làm đầu bếp sao?”
“Người quen của cậu à?”
“À, đây là bạn học thời đại học của tôi, nhưng từ khi tốt nghiệp thì không thấy đâu nữa, không ngờ nay lại bẻ lái đi làm phục vụ.”
Giọng nói của anh ta pha lẫn chút cười cợt, khinh thường, nhưng Hạnh An cũng chẳng phản ứng lại, cô không muốn gây rắc rối cho anh trai.
Lúc đi học, hai người học cùng lớp, nhưng cô hầu như không chơi với ai ở lớp đó cả, cho nên cũng không ai biết cô học thêm một ngành khác. Bây giờ họ ngạc nhiên cũng đúng thôi.
Nhưng mà Đình Phong này lại là trường hợp đặc biệt, vì anh ta đã từng cố ý muốn tiếp cận để tán tỉnh cô, nhưng cô từ chối. Sau đó anh ta vẫn kiên trì theo đuổi một thời gian, nhưng vẫn không thay đổi được gì, mấy tuần sau nghe nói đã quen bạn gái ở khoa khác. Tần suất con hàng này đổi bạn gái như mấy bà ở quê đi chợ, yêu rất nhanh mà chia tay cũng rất nhanh.
Anh ta là con trai của một gia đình cũng có chút danh tiếng trong kinh doanh, giao diện cũng tương đối dễ nhìn, đi ra thì thích khoe khoang nhà giàu, cho nên gái theo anh ta cũng chủ yếu là để đào mỏ, không có ai quen được lâu.
“Lúc đi học, cô em học cũng được lắm mà, sao bây giờ lại đi làm mấy chuyện khổ cực như thế? Hay là …để tôi sắp xếp cho em một công việc nhẹ nhàng nha?”
“Cảm ơn, nhưng tôi không có ý định đổi việc.”
“Ồ? Lại còn thanh cao thế sao. Em nhìn lại mình xem, ngày xưa mà đi theo tôi, có phải bây giờ ăn sung mặc sướng, tiền tiêu không hết rồi không? Còn bày đặt làm kiêu, giờ đã hối hận chưa?”
Hôm nay ra khỏi nhà cô bước chân phải hay chân trái mà xui vậy không biết nữa! Con hàng này muốn làm nhục cô đây mà.
Một người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta nói:
“Nói vậy trước đây, cô gái này cũng có diễm phúc được giám đốc Phong để mắt tới à?”
“Đúng vậy, nhưng mà cô ta cao sang lắm, tôi còn tưởng là có mối nào tốt hơn tôi, nên mới từ chối tôi, ai ngờ lại như thế này, giờ tôi chỉ tiếc cho cái nhan sắc sớm nở tối tàn kia thôi.”
“Bây giờ cũng chưa muộn, nếu cô em muốn ăn sung mặc sướng, thì phục vụ tổng giám đốc Phong cho tử tế vào.”
Tùng Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy em gái mình bị sỉ nhục thì nóng lòng như lửa đốt, anh rất muốn ra mặt cho cô nhưng Hạnh An lại ra hiệu cho anh ngồi yên. Anh không ngờ được cô đi làm ngoài việc vất vả, suốt ngày vùi mình trong bếp lửa, khói dầu thế này, đã thế lại còn gặp phải những tên khách hàng chả ra gì thì phải chịu ấm ức. Có lẽ anh đã hiểu được một chút, tại sao bố mẹ nhất quyết phản đối cô làm công việc này như thế. Việc này không có gì không được cả, chỉ là đối với phụ nữ, thật sự quá vất vả.
Bếp trưởng thấy cô bị sỉ vả như vậy cũng không thể làm gì để cứu cô, chỉ nói cô tập trung vào công việc đi, đừng để bị phân tâm.
Hạnh An mỉm cười đồng ý với anh rồi tiếp tục công việc của mình.
Nhưng mà, lúc lên món, cô đặt món ở giữa bàn, Đình Phong lợi dụng vuốt vuốt bàn tay của cô:
“Bàn tay cắt rau mà mềm mịn đấy nhỉ?”
Cô nhanh chóng rụt bàn tay của mình lại, rất muốn chạy vào nhà vệ sinh rửa cho sạch vết dơ bẩn mà thằng cha thần kinh, dâm dê kia đã sờ vào.
Ai ngờ, hắn ta lại còn kêu cô rót rượu nữa chứ.
Rót xong, Hạnh An đang định quay về chỗ kệ bếp thì hắn ta gọi cô ngồi xuống bên cạnh, rút một xấp tiền nhét vào tay cô. Thật ra thì hắn ta định nhét trước ngực giống như mấy đứa phục vụ ăn mặc hở hang cơ, nhưng rất tiếc là cô mặc đồ đồng phục nấu ăn, không có chỗ nào hở nên hắn không có cơ hội.
“Gắp thức ăn cho tôi.”
“Đút cho tôi.”
“Phục vụ tôi tử tế, có khi tôi vui vẻ sẽ tìm cho cô một công việc nhàn thân.”
“….”