Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 63
Nghĩ đến tổng giám đốc làm cô cứ thấy hơi mất tự nhiên một chút, tối hôm qua sau khi về nhà, cô nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, sau đó điện thoại của cô báo có tin nhắn đến. Hạnh An mở ra thấy tin nhắn của Minh Khang, anh nhắn ‘ Ngủ đi, đừng suy nghĩ gì nữa.’.
Con người này chẳng lẽ gắn camera trong não cô à, sao biết cô đang suy nghĩ chứ?
Sau một tuần ở nhà chơi bời, xem doraemon thì hôm nay rất mệt mỏi, khi cô lết được cái thân đến trạm xe buýt thì cả người đỏ ửng như con tôm luộc. Bình thường làm việc ca tối thì cô sẽ đi xe đạp điện, còn nếu làm ca sáng như hôm nay cô thường đi xe buýt.
Nhìn vào cô, chắc chắn không ai nhận ra là tiểu thư sinh ra trong một gia đình giàu nứt đố đổ vách, nhất nhì thành phố này đâu. Hàng tháng anh trai vẫn chuyển cho cô một khoản tiền để cô mua sắm hàng hiệu, nhưng trừ khi bí quá cô mới dùng, còn như bây giờ có tiền lương thì cô chẳng đụng đến. Tính ra đến giờ, trong tài khoản của cô cũng có một số tiền không hề nhỏ đâu, vì dù không đi làm, cô còn có một nghề phụ là viết tiểu thuyết, cũng mang lại cho cô một khoản nhỏ, mà cô lại không mua hàng hiệu, chỉ mặc đồ của những cửa hàng quần áo bình thường, mà nhiều nhất vẫn là áo thun, croptop và quần jean ống rộng. Trong khi tiền nhà thì anh trai đã thanh toán một lúc sáu tháng hoặc một năm, bữa nào thất nghiệp thì cô đến ăn chực ở quán Đăng Khôi, ôi, nghĩ lại, cô cũng là người có tiền đó nha.
Đang ngồi suy nghĩ vớ vẩn thế mà xe buýt đi qua cũng quên vẫy tay, thế là lại ngồi chờ tiếp.
Một chiếc xe màu hường đúng lúc đậu lại trước mặt cô, thời đại nào rồi mà còn dùng chiếc xe có cái màu quê mùa như thế này chứ. Cũng là xe hạng đắt tiền đấy, nhưng nhìn cái màu thì cô chịu không nổi.
Nhưng khi kính xe kéo xuống thì cô chút nữa xỉu ngang, là cô Cẩm Nhung!
Ôi lạy hồn, trước đây gặp vài lần thấy phong cách của bà cũng được lắm mà, lấy quả hường này đâu ra vậy? Nhìn không ra luôn đấy.
“Hạnh An, lên xe đi.”
“Chào cô, cô đi đâu thế ạ?”
“Lên xe trước đi rồi nói sau.”
Hạnh An thấy phía sau còn có xe chờ nên cô cũng nhanh chân lên xe, chứ không lại nghe người ta chửi nữa, cô không muốn rước họa vào thân đâu.
“Cháu đi làm về à? Đứng đó chắc nắng nóng lắm nhỉ?”
“Dạ cháu quen rồi, hơi nóng một chút thôi ạ. Cô đi đâu vậy?”
“Cô đang định đi mua sắm, không có ai đi cùng, đang rầu tự nhiên thấy cháu, nên rủ cháu đi cùng cho vui.”
“….”
Cô vui chứ cháu có vui đâu, cháu đang muốn về nhà ngủ một trận mà, đâu có muốn đi mua sắm với cô đâu?
“Sao thế, không muốn à?”
“Không phải, cháu chỉ đang hơi mệt, nên muốn về nhà nghỉ ngơi thôi. Nhưng mà đi với cô cũng được ạ.”
“Yên tâm, đi với cô sẽ không mệt đâu. Mà này, cháu thấy quả xe này cô mới chấn lột của thằng Trí, cháu thấy sao? À Minh Trí là con trai thứ hai của cô, cô nghe nó nói là nó đã gặp cháu rồi, cháu còn nhớ chứ?”
“Dạ vâng, nói thật là cháu không thích màu hường lắm, được cái con xe này đi trên đường rất nổi bật đấy ạ.”
“Đúng vậy, cô biết ngay là thẩm mỹ của cháu cũng rất giống cô mà.”
“….”
Con xe này thì đúng là cùng phong cách với con hàng Minh Trí kia, thích lòe loẹt hết cỡ, làm như người ta bị mù không nhìn thấy anh ta cho nên cứ thích ăn vận mấy cái thứ đồ màu mè như thế này.
Nhưng mà, điều cô ngạc nhiên hơn là thái độ của cô Cẩm Nhung này, dù cô không thích nhưng bà vẫn tìm ra điểm chung giữa hai người để tiếp tục nói chuyện.
Cũng thoải mái phết!
Hai người đến trung tâm thương mại, sau đó Hạnh An được Cẩm Nhung lôi đi lên lầu năm, lầu này không hề có cửa hàng mua sắm nào, mà chuyên về spa làm đẹp. Bà lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra, đưa cho nhân viên rồi nói:
“Tôi đăng ký hai suất mat-xa, ngay bây giờ.”
“Quý khách vui lòng chờ để tôi chuẩn bị phòng cho hai người ạ.” Nhân viên vui vẻ nói.
Cô ấy rất thích kiểu cách xài tiền của mấy quý bà đại gia như thế này, không cần phải tư vấn gì hết, chỉ vào là làm cái rẹc, xong xuôi.
Rất nhanh hai người được đưa vào một căn phòng riêng, hai nhân viên nữ trẻ trung bắt đầu tiến hành matxa cho họ.
Hạnh An hỏi:
“Cô bảo đi mua sắm cơ mà, sao lại đến đây ạ?”
“Thì cháu bảo mệt mỏi mà, matxa cho khỏe người trước, rồi muốn đi đâu thì đi. Hôm nay làm bạn với cô một hôm đi, được không?”
“Dạ được ạ.”
“Thế thì cười lên một cái xem nào?”
Hạnh An bật cười, không phải cô nghe lời bà, mà bởi vì cô thích cái cách nói chuyện của bà, cảm thấy rất dễ chịu, khác hẳn với cách mà mẹ cô nói chuyện.
“Cười lên như vậy có phải đẹp gái không? Suốt ngày cau có không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Chuyện hôm trước ở nhà cháu, để cô phải chê cười rồi.”
“Không sao, nhà cô có ba mẹ con cũng cãi nhau suốt chứ đâu, thằng nhóc Minh Trí tính tình còn thoải mái, chứ thằng Khang ấy, nó thù giai lắm, mỗi lần nó giận dỗi là mắc mệt.”
“Haha…có sao ạ? Nhìn tổng giám đốc lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh ngắt, thế mà cũng trẻ con vậy sao?”
“Nó chẳng qua là tỏ vẻ ngầu với nhân viên thôi, chứ về nhà có khác nào đứa nhóc mới lớn đâu.”