Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 73
Hạnh Anh tiến vào một shop quần áo nam ở trong trung tâm thương mại, đây là một nhãn hiệu cũng không phải là quá cao sang, cô đi lượn một vòng mà không thấy có cái áo nào phù hợp với con hàng ưa màu sắc lòe loẹt như thế cả.
Ở cửa hàng này tôn sùng những màu sắc tối giản, đơn điệu, có lẽ sẽ phù hợp với Minh Khang hơn, nhưng quả thực những thương hiệu bình dân này cô nghĩ hai anh em nhà kia sẽ không nhìn đến nơi đâu.
Thôi đã không mua quà thì thôi, chứ mua thì nên mua cho đàng hoàng chút vậy.
Nghĩ thế nên cô lên tầng trên của trung tâm thương mại, ở đây có hầu hết các nhãn hiệu của Ý, Đức, Pháp, nói chung toàn kiểu không có tiền thì đừng nên vào.
Đập vào mắt cô đầu tiên là hai cái áo sơ mi ở trên con ma-nơ-canh kia, một cái màu đỏ đô, pha chút đen còn một cái bên cạnh là màu tím đậm, màu này không sáng bằng chiếc áo mà cô thấy con hàng Minh Trí mặc trước đó.
Nhân viên thấy Hạnh An đi vào thì vẫn cúi chào, nhưng mà thái độ thay đổi hoàn toàn khi cô ta ngẩng đầu lên, bởi vì cô ta thấy trên người của Hạnh An chỉ mặc quần áo hết sức bình thường, thậm chí là không ra thương hiệu gì, có khi là đồ chợ cũng nên. Những người vào đây mua đồ không phú cũng quý, hầu hết toàn kiểu thương gia thành công, còn cô gái trước mặt này thì nhìn chả khác nào một cô sinh viên bình thường. Ngoài khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy cuốn hút kia ra thì không có gì nổi bật lắm, mặc một chiếc áo thun nhẹ nhàng, kết hợp với một chiếc quần đùi tây dạng rộng, nói chung nhìn cô không ai có thể nghĩ là một thiên kim tiểu thư được.
Một nữ nhân viên khác đi từ trong ra, nhìn thấy ánh mắt đánh giá, soi xét của nhân viên kia thì ngại ngùng, cô ấy nói:
“Chị Vy, chị nhìn người ta gì mà kỳ vậy?”
“Em nhìn đi, con nhỏ đó nhìn nghèo hèn thế kia mà cũng đến đây để mua đồ, không biết đã có tiền ăn ngày mai chưa mà bày đặt vào đây mua đồ, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu tiền. Sau này em để ý, cái loại khách hàng như thế này thì không cần phải nói nhiều cho phí lời đâu.”
“Sao chị nói người ta như vậy, bề ngoài đâu có quan trọng chứ, mà kể cả người ta có không mua thì cũng bình thường, thuận mua vừa bán thôi, chị đừng như thế, quản lý mà biết là chết đó.”
“Ôi giời, em mới đến nên không biết đâu, chứ chuyện này chị gặp thường ngày ấy mà. Quản lý có biết thì cũng khen chị em mình mắt nhìn người tốt thôi, chứ không trách gì đâu, yên tâm đi.”
Cô nhân viên mới đến nhìn thấy thái độ của bà chị kia thì không đồng ý cho lắm, cho nên cô ấy liền đi theo sau lưng của Hạnh An. Thỉnh thoảng còn giới thiệu cho cô những mẫu mới.
Hạnh An coi như không nhìn thấy ánh mắt miệt thị, khinh thường của con ả nhân viên kia, ngược lại có ấn tượng rất tốt đối với cô bé này, cô đi vào dạo một vòng, sau đó quyết định nhìn kỹ hơn hai chiếc áo ma-nơ-canh màu đỏ đô kia. Cô nói với nhân viên:
“Có thể lấy chiếc áo kia xuống cho tôi xem không?”
“Chiếc áo trên đó là hàng mới về, có giá hơn chục triệu đồng, cô có mua được không ạ? Không mất công tôi lấy xuống rồi lại treo lên?” Cô nhân viên tên là Vy kia trả lời.
Hạnh An đang nhìn lên chiếc áo, nghe cô ta nói vậy thì quay ngoắt mặt sang nhìn cô ta:
“Đó không phải là việc của nhân viên bán hàng như cô à? Sao lại có thể nói là mất công? Nếu cứ sợ mất công này nọ thì thuê cô về để đứng khinh thường khách hàng thôi sao?”
Cô ta chột dạ, cúi đầu xuống nói:
“Tôi không có ý đó, chỉ là….”
“Chỉ là cô nhìn thấy tôi ăn mặc bình thường, cho nên cô khinh thường đúng không? Cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bán hàng, đi làm công ăn lương, chứ có cao sang hơn người nào đâu mà cô tỏ thái độ khinh thường khách hàng của mình như vậy? Giáo dưỡng cơ bản nhất không có ai dạy cho cô à?”
“Tôi…tôi không có ý đó.”
“Không có ý đó? Cô dám thề cha chết mẹ bệnh tật mà nói câu đó không?”
Cô ta nghe Hạnh An nói như thế thì bí quá hoá giận:
“Cô…cô đừng có quá đáng. Cái loại người ăn mặc rách nát như cô, không đủ tư cách để bước vào cửa hàng này đâu. Đã thế còn độc mồm độc miệng, không biết trong túi có được một triệu hay không mà lên mặt dạy đời cho ai xem hả?”
Cô nhân viên trẻ kia thấy bà này nổi nóng với khách hàng liền nhanh chóng kéo cô ta ra rồi nói:
“Chị Vy, đừng làm như thế. Quản lý mà biết thì to chuyện đấy.”
Không ngờ cô ta hất cô bé kia ra, khiến cô bé kia ngã một cái rất mạnh xuống dưới sàn khiến cô nhóc ‘Á’ lên một cái, rồi còn thẳng tay chỉ vào mặt cô bé kia chửi xối xả:
“Con nhóc này, mày vắt mũi còn chưa sạch mà dám vào đây dạy dỗ tao à?”
Hạnh An đi đến, đỡ cô nhóc lên, nhìn thấy tấm bảng ở trên ngực của cô nhóc, tên là Bảo Nhi, cô hỏi thăm:
“Cô bé, em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Cảm ơn chị, em không sao.”
“Nếu vậy phiền em gọi quản lý lên đây cho chị gặp mặt một chút.”
“Vâng, chị chờ em một chút.”