Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 83
Sau một ngày thử thách làm bếp chính, Hạnh An mệt mỏi rã rời, cô thậm chí còn không muốn bước đi nữa, nhưng vẫn phải trở về thôi.
Ra đến bãi đỗ xe, cô thấy Minh Khang đang đứng dựa vào xe, tay cầm một bó hoa hồng, dù là ánh sáng không đủ, nhưng mà nhìn rất ngầu.
Nhìn thấy cô, anh nhanh chóng đi đến:
“Tặng em.”
Hạnh An theo quán tính đưa tay ra nhận, rồi tò mò hỏi:
“Sao anh lại tặng hoa? Dịp gì vậy?”
“Không phải hôm nay em đã xong đợt thử việc à?”
“À…”
“Sao thế? Không đáng để chúc mừng sao?”
“Không, chỉ là em thấy bất ngờ thôi. cảm ơn anh.”
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
“Sao muộn thế này rồi mà anh còn chưa về nghỉ ngơi?”
“Anh cũng vừa mới đi gặp đối tác về, nhớ ra hôm nay em kết thúc đợt thử việc, nên qua chúc mừng em luôn.”
Thế là Hạnh An để xe ở nhà hàng rồi ngồi lên xe của Minh Khang về nhà.
Trên đường về, cô nhớ ra chuyện ngày hôm nay, cô hỏi:
“Hôm qua sao anh lại mua chiếc váy kia?”
“Sao vậy, em không thích à?”
“Không phải, vấn đề không phải là thích hay không, mà là nó quá đắt. Hẳn năm trăm triệu, vậy mà anh cũng mua được. Không xót tiền à?”
“Anh đâu có gì ngoài tiền đâu?”
“….”
Nói thấy ghét không chứ!
Đối với những người ăn hôm nay, lo ngày mai như cô, thì câu nói này xứng đáng được ăn đòn, nhưng mà sự thật là vậy mà. Người ta nhiều tiền thì người ta tự tin thôi, cô ít tiền thì hèn hơn chút!
“Sao thế?”
“Tại em thấy phí tiền.”
“Có gì đâu chứ, mua tặng những người thân yêu bên cạnh mình, thì tất cả đều đáng giá. Em không cần nghĩ ngợi nhiều thế đâu.”
“Sáng nay em gặp người yêu cũ của anh, cô ta dạo này em gặp hơi nhiều, mà cũng cà khịa em hơi nhiều.”
“Cô ta nói gì em à?”
“Thì nói như thể cô ta bị em cướp bồ ấy, rồi còn cả hai cô ả bạn của cô ta nữa, nhìn thật là ngứa mắt.”
“Gặp bọn họ, em muốn làm gì thì làm, bọn họ chửi em thì em cứ chửi lại, bọn họ đánh em thì em cứ đánh lại, chả sao cả.”
“Ơ?”
Hình như có gì đó sai sai nhỉ?
“Sao?”
“Dù sao cũng bên nhau mấy năm trời, sao anh lại phũ phàng như thế chứ?”
“Thì ai bảo bọn họ gây chuyện? Nếu cứ nước sông không phạm nước giếng thì cả hai bên đều bình yên thôi. Em cũng đâu phải là người rảnh rỗi đi gây chuyện với người khác, đúng không?”
“Cũng phải.”
Sáng hôm sau Đình Thông tuyên bố Hạnh An sẽ lên làm bếp chính cùng với anh ấy và Thiên Phúc ở khu A này. Ở khu B, Vân Hạ cũng dễ dàng vượt qua hai tháng thử việc.
Cả hai người có ngày nghỉ trùng nhau vào tuần này đó là ngày mai.
Tối hôm đó về nhà, hai nàng ta gọi cho Đăng Khôi, rồi ngày hôm sau qua đó tổ chức liên hoan.
Buổi sáng hôm sau, hai cô gái ngủ đến lúc tự tỉnh là hơn mười giờ, sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi thẳng sang cửa hàng của Đăng Khôi, tiện thể sang ăn chực bữa sáng.
Bình thường cửa hàng này không phục vụ ăn sáng, cho nên giờ đó qua đúng lúc chuẩn bị nguyên liệu để phục vụ khách buổi trưa.
Nói thế chứ không phải hai người qua ăn chực không đâu, mà làm cặm cụi với cậu ấy, đến chiều rảnh rảnh mới bắt đầu làm đồ để tối nay liên hoan.
Tất nhiên là nguyên liệu Đăng Khôi mua!
Hai người chỉ bỏ sức thôi.
Lúc nấu thì chỉ có ba người nhưng lúc ăn thì đến sáu người lận.
Chiều hôm đó Hạnh An gọi cho Tùng Lâm để khoe khoang, ai ngờ anh trai cô bảo tối gặp nhau chúc mừng, thế là cô gọi qua đây luôn. Dù sao Đăng Khôi và Vân Hạ cũng đã quen thuộc với anh trai cô rồi.
Còn hai anh em Minh Khang, Minh Trí cũng nghe nói cô tổ chức liên hoan nên cũng đòi đến.
Thế là từ ba người tăng lên sáu người.
Cũng may đây là cửa hàng, cho nên nguyên vật liệu vẫn còn, tranh thủ làm thêm vài món nữa cho đủ ăn.
Minh Khang vốn nghe quản lý gọi điện thông báo kết quả, cho nên muốn đưa cô đi chúc mừng, không ngờ cô lại tổ chức chung với bạn, cho nên anh cũng phải đi qua đó. Và con hàng Minh Trí thì tất nhiên là đi theo Minh Khang rồi.
Cũng may cả ba người không ai đi tay không cả.
Hai anh em nhà Minh Khang thì mang theo hai chai rượu, còn Tùng Lâm thì mua hai bó hoa cho Hạnh An và Vân Hạ cộng với một giỏ hoa quả.
“Lần này mong là hai đứa sẽ làm ở đây lâu một chút nha!” Tùng Lâm vừa tặng hoa cho hai cô vừa nói.
Đây chắc chắn là lời chúc chứ không phải lời cà khịa nhỉ?
Chỉ có điều là, Minh Khang đang mặc chiếc áo sơ mi hôm trước cô và Tùng Lâm đi mua ở trung tâm thương mại. Tùng Lâm vừa nhìn thấy chiếc áo này liền nhìn qua Hạnh An, dùng ánh mắt để hỏi ‘đây là bạn mà em nói sao?’
Hạnh An không biết nên trả lời như thế nào cho hợp lý, không lẽ giờ nói cô mua cho con hàng đang mặc chiếc áo chấm bi Minh Trí chứ không phải mua cho Minh Khang, nhưng trên đường lại bị anh cướp mất à?
Cô quyết tâm giả câm, chẳng hiểu ánh mắt của anh trai là gì, nhận lấy hai chai rượu đặt xuống bàn rồi cùng tất cả mọi người ngồi xuống.
“Chị dâu, chị đúng là đáng ghét, có đồ ăn ngon thế này mà không mời em một tiếng, em buồn lắm đó.” Minh Trí vừa ngồi đã lên tiếng trách mắng.
Con hàng này thật làm cho người khác không tin tưởng được mà, ở đâu cũng hở miệng ra là gọi cô ‘chị dâu’ khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào cô.
Cô có thể đánh con hàng này một trận không?