Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 120
Cô nói:
“Trời phú cho anh một chút nhan sắc, hoa đào hoa mai bên cạnh đếm không xuể, đi đến đâu cũng rải hoa đào ở đó, nhưng mà sau này bị quản gắt lắm đấy….”
“….”
Phụ nữ bên cạnh anh thì quả thật không ít, nhưng mà sau này bị quản gắt là sao?
“Nếu em quản thì anh tình nguyện làm tù ngục suốt đời.”
“Ôi, cái miệng như vừa mới húp một lít mật ong vậy, đừng nói mấy câu như thế, em không kìm lòng được đâu.”
“Vậy thì cứ bung xoã đi.”
“Em đẹp chứ không dễ dãi đâu nha.”
Không khí bên này ngập tràn mùi thính thì bên kia lại ngập tràn mùi bia, giờ mà cảnh sát túm lại đo nồng độ cồn chắc thư kí đang lái xe nãy giờ kiểu gì cũng dính. Anh ấy ngồi ở ghế lái mà có cảm giác là sắp say đến nơi rồi, không biết tổng giám đốc như thế nào. Anh ấy liếc vào gương chiếu hậu, thấy tổng giám đốc không hề chưng ra bộ mặt hờ hững hay ghét bỏ như ngày thường, mà thay vào đó hết sức lo lắng cho cô gái kia, hết lau mặt rồi lại vuốt tóc, cũng chưa thấy tổng giám đốc làm vậy với Hạnh An bao giờ.
Có tình yêu vào đúng là khác bọt hẳn.
Vừa đi được một đoạn, Bảo Nhi bắt đầu lảm nhảm:
“Ông chú là đồ tồi, tồi tệ, đừng để chị đây gặp ông chú thêm một lần nào nữa, nếu không chị đây sẽ ăn tươi nuốt sống ông chú luôn.”
Tùng Lâm: “….”
Thư ký Hà: “….”
Qua gương chiếu hậu Tùng Lâm nhìn thấy thư ký cũng đang hóng hớt chuyện ở sau, anh hắng giọng:
“Lo lái xe đi!”
“Vâng.”
Từ đó đến lúc về đến nhà Hạnh An, chỉ còn lại tiếng Bảo Nhi trong xe, Tùng Lâm thì bất lực ngồi nhìn cô nhóc say mèm đang dựa đầu vào vai anh và chửi rất nhiệt tình, còn thư ký thì giả câm giả điếc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì hết.
“Ông chú chết tiệt, dám không quan tâm bản cô nương, bản cô nương thẳng cẳng đá quách một cái là xong.”
“…..”
“Ông chú, em nguyền rủa ông chú ế cả một đời, không ai thèm ông chú nữa, cho đáng đời không quan tâm người khác.”
“….”
“Lúc nào cũng công việc, công việc, không làm việc thì anh chết đi chắc? Đã thế lúc nào cũng bày ra cái mặt lạnh lùng ngầu lòi, nhìn mà muốn đập cho mấy cái.”
“….”
“Người ta yêu thương thì không muốn, cứ muốn người ta ghét, người đâu mà khó ưa vậy không biết nữa.”
“….”
Thư ký Hà hôm nay coi như được mở mang tầm mắt, chuyện tổng giám đốc và Bảo Nhi hẹn hò thì anh ta biết từ trước rồi, nhưng mà tổng giám đốc lại ngồi nghe bạn gái say mèm này chửi hết chuyện này đến chuyện khác mà không hề bực tức, gương mặt hiện lên vẻ cưng chiều như thế này thì anh ấy thật không dám nghĩ tới.
Sau này cứ thế mà ôm chân phu nhân là được rồi!
Cô nhóc này thật thà, dễ thương thế, không ngờ lại là gu của tổng giám đốc, còn mấy con ả ăn rồi trang điểm lòe loẹt, ăn mặc sexy diêm dúa kia thì chắc hết cơ hội rồi. Gu của người ta là muốn cưa sừng làm nghé, không thích mấy bà chị nhiều tuổi rồi đâu.
Bốn người về đến nhà, trong phòng tối om, tức là Vân Hạ chưa về, cái nết của cô ấy chắc không ai làm khó được đâu, nên Hạnh An cũng không lo, mà vấn đề bây giờ là con sâu rượu này. Vừa vào đến nhà liền chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo ra hết.
“Anh dìu cô ấy nằm xuống một chút đi, để em đi nấu trà giải rượu cho.”
Tùng Lâm nói:
“Sau này đi cùng nhau thì em đừng để cho cô ấy uống nhiều như vậy.”
“Em biết rồi.”
Cô có muốn thế đâu, cô sơ hở một cái là cô nhóc kia hết một lon, sao cô kiểm soát được. Lần này đúng là làm khó cô rồi!
Anh trai có bồ là đứa em gái thân yêu như cô bị ra rìa thật rồi.
Dù rất muốn anh trai tìm được một nửa của đời mình, sớm ngày kết hôn, sống vì gia đình nhỏ nhiều hơn, nhưng khi anh có bạn gái thật, thì cô lại hơi chạnh lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Tùng Lâm rất thương yêu, chiều chuộng cô, cô giống như là một công chúa thật sự, chỉ cần cô muốn thì anh trai sẽ đáp ứng hết, dù sau này cô ra khỏi nhà, anh ấy vẫn yêu thương cô như thế. Vậy mà bây giờ, chỉ vì bạn gái của anh bị say, mà từ ở quán tới giờ anh nói cô mấy lần rồi.
Cô đi ra nấu trà giải rượu, Minh Khang cũng đi lại đứng cùng với cô.
Nhìn thấy tâm trạng của cô chùng xuống, anh hỏi:
“Thế nào? Không vui à?”
“Đâu có gì đâu.”
“Thật?”
Nhìn khuôn mặt của anh thì cô biết là anh không tin câu trả lời đó rồi, cô nói:
“Em cũng không biết nữa, hơi buồn một chút.”
“Không phải em cũng muốn anh trai em được hạnh phúc à? Vừa mới thấy anh ấy quan tâm người khác thì chạnh lòng rồi?”
“Không, chỉ là em chưa quen thôi. Trước giờ em luôn là trung tâm, mà bây giờ phải san sẻ cùng với một người khác…Có phải em ích kỉ không?”
“Không sao, sau này anh trai em sẽ quan tâm ít một chút, nhưng anh sẽ quan tâm em nhiều hơn một chút, vậy không phải là được rồi sao?”
“Cảm ơn anh.”
Hạnh An mang trà giải rượu vào phòng cho Tùng Lâm, nói anh đút cho Bảo Nhi uống rồi đi ra ngoài, nhường phòng cho cặp tình nhân. Căn hộ của cô có hai phòng ngủ, phòng bên kia Vân Hạ ở rồi, nên cho Bảo Nhi nằm tạm ở phòng cô, nếu tối nay cô nhóc kia say khướt thì cô sang ngủ chung với Vân Hạ một hôm cũng được, dù sao con hàng kia cũng muốn ngủ chung với cô suốt.
Minh Khang cố tình rủ Hạnh An xuống dưới đi dạo, để cho cặp chim bồ câu kia có không gian riêng, hai người đi dạo đến công viên ở gần đó.
Gần mười giờ đêm rồi mà công viên vẫn còn nhiều người, các cặp đôi nắm tay nhau đi dạo, thỉnh thoảng cũng có mấy cặp trung niên đang đi thể dục buổi tối, tương đối nhộn nhịp.
“Mấy ngày nay trên nhà hàng có ai nói qua nói lại gì em không?” Minh Khang hỏi thăm.
“Không.”
“Cô Lan Anh kia thì sao? Nếu em không muốn làm việc với cô ta, anh sẽ chuyển cô ta đi chỗ khác hoặc đuổi việc?”
“Không sao đâu, để cô ta ở đó, cô ta cứ ghen tị em, cho cô ta tức chết cũng được. Giở mấy trò vặt vãnh đó không làm khó được em đâu.”
Minh Khang nhìn cái nét mặt ranh mãnh của cô nhóc, gõ đầu cô một cái:
“Em cũng ít ác lắm nha cô bé.”
“Cô ta mà dành thời gian tập trung làm việc, chắc cũng chẳng mấy chốc mà lên được bếp chính đâu, còn đây cứ đi so kè, ghen tị, đâm sau lưng người khác, thì cũng chỉ được thế mà thôi. Em đâu có ngán, cô ta tới thì em tiếp vậy.”
“Ừ, nhưng nhớ cẩn thận là được.”
“Em biết rồi.”
Hai người cứ như thế đi được một vòng công viên, lúc trên đường quay lại, một bên là công viên, một bên là xe cộ đi lại tấp nập, Minh Khang đứng lại, anh cầm lấy hai tay của Hạnh An để hai người mặt đối mặt:
“Hạnh An, chúng ta hẹn hò đi?”
“Hả?” Hạnh An bất ngờ, cô không nghĩ là anh lại tỏ tình trong hoàn cảnh này.