[Đn Tokyo Revengers] Nữ Quỷ - Chương 7
“Tít”
“Cạch”
Tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên từ phía sau lưng, tôi lùi sâu vào ghế êm tiếp tục ván game đang chơi dở. Chẳng cần nhìn lại thì tôi cũng biết kẻ vào là ai, ngoài hắn ra thì đâu còn ai khác nữa.
– Tôi về rồi.
– Ờ. – Mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại tôi ờ một tiếng cho có lệ.
– Nhóc phải nói “Mừng anh về” chứ. Sao lần nào cũng “Ừ” với “Ờ” vậy? – Người đó đi lại phía tôi không hài lòng nói.
– Thích thế.
– Nhóc đang ở ké cùng tôi đấy nhé. Thể hiện một chút là mình đang ở nhờ với người khác đi chứ.
Tôi dời mắt khỏi điện thoại bĩu môi liếc cái tên đàn ông tóc tím kia mà trả lời:
– Thì vì ở ké mấy hôm nên hôm nay tôi mới nấu cho anh ăn coi như là cảm ơn 5 ngày nay anh cho ở nhờ. Sáng ngày mai tôi sẽ đi.
– Sáng mai? Sớm vậy? – Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa má tôi.
Tôi hai tay đang chơi dở ván game không thể gạt tay hắn ra được nên chỉ có thể quay mặt đi mà nói.
– Không được sờ. Tay bẩn sờ vào lên mụn đó.
Hắn ta bỗng bật cười rồi càng dùng sức xoa nắn gương mặt tôi.
– Ha ha. Nhóc con, em quên là em đã chết rồi à? Chết thì sao lên mụn?
– … – Hoàn toàn không thể phản bác. – Dù sao cũng không được sờ. Tôi có phải hàng free đâu mà hở ra là động tay động chân.
– Vậy em nói ở lại đi rồi tôi bỏ ra. Tôi thích em lắm nha Rika. Vậy nên ở lại đi.
– Không. Mai tôi sẽ đi.
Ran nhìn bàn tay của anh ta đang xuyên qua mặt tôi khi tôi trở về trạng thái linh thể, im lặng một chút rồi đứng lên đi vào phòng bỏ lại cho tôi bóng lưng cao lớn đẹp đẽ cùng lời nói từ xa truyền tới.
– Tùy.
Hắn có vẻ không vui nhưng tôi cũng mặc kệ.
Bởi vì trạng thái của tôi nó không được bình thường, lúc linh thể lúc thực thể chập chờn như bóng đèn hỏng nên tôi cần một nơi dừng chân và Ran đã cung cấp nơi dừng chân ấy. Từ sau hôm đó thì tôi ở ké cùng anh ta trong căn phòng khách sạn vip này. Thật sự thì tôi khá là cảm kích vì anh ta để tôi ở lại mặc dù bản thân tôi cũng chẳng gây tốn kém gì cho cam.
Tắt điện thoại ngồi dậy, tôi liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách mà bật cười.
Thích tôi sao? Ha~ tên Ran đó nói thích tôi nhưng tôi thừa hiểu hắn ta chỉ đang tò mò hứng thú với thứ không phải người như tôi thôi. Hắn ta chỉ coi tôi là một thứ đồ chơi, một trò tiêu khiển không hơn không kém và đương nhiên, đã là đồ chơi thì một khi chán sẽ bị vứt bỏ không chút thương tiếc.
Mà tôi thì cũng chỉ tìm đến anh ta vì gương mặt cũng như cơ thể xinh đẹp của hắn ta thôi. Vậy nên khi tôi có thể khống chế trạng thái của bản thân liền lựa chọn rời đi trước khi bị đuổi.
Dù có thể vừa giữ thực thể vừa bay được nhưng tôi vẫn lựa chọn chân trần bước từng bước về phía bếp, cái lạnh của sàn nhà mùa thu dưới chân tôi cũng trở nên ấm hơn vì cơ thể tôi còn lạnh lẽo hơn nhiều.
Cái lạnh toả ra từ linh hồn do âm khí tích tụ mà thành đương nhiên lạnh giá hơn bình thường vậy mà không hiểu sao tên điên kia cứ rảnh là lại xoa nắn mặt tôi.
Bữa cơm tôi nấu rất đơn giản, chỉ là cơm canh bình thường đạm bạc có lẽ sẽ không hợp khẩu vị của cái người đã ăn đủ nhiều những sơn hào hải vị như anh ta nhưng kệ chứ, có lòng là được rồi còn anh ta ăn hay không ăn cũng không quan trọng.
Chờ tầm một lúc thì hắn ta cũng bước ra với bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái cùng cái đầu tím gần khô xoã tung mềm mại. Nhìn anh ta lúc này vô cùng lười nhác lại có chút dịu dàng hơn hẳn lúc ở bên ngoài.
Dời tầm mắt nhìn xuống bàn ăn ba mặn một canh, tôi thầm nhủ bản thân phải kiên cường không được thiếu nghị lực mà bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí. Hãy nghĩ đến tính cách sớm nắng chiều mưa âm hiểm ngang ngược, nhớ đến cú đạp xuống giường và hai phát đạn đau đớn và cái ánh mắt nhìn món đồ chơi mà tỉnh lại đi.
Không thể thiếu nghị lực! Không thể để sắc đẹp làm mờ con mắt! Đời còn dài trai còn nhiều, phải rời khỏi hắn thì mới yên.
– Nhóc nấu đây sao? Tôi còn cứ nghĩ em hậu đậu vậy sẽ không biết nấu cơ. – Ran hứng thú nhìn một lượt nói.
– Hỏi lạ. Con gái miền bắc tới 90% là đều biết nấu ăn cả đấy. Không biết nấu là bố mẹ gia đình họ hàng làng xóm tế cho thôi rồi.
– Đến mức đó sao?
– Đến mức đó đấy.
– Vậy thì tôi phải thử mới được.
Anh ta cười cười kéo ghế ngồi xuống nhận lấy bát cơm từ tay tôi, tôi cũng tự xới cho mình một bát ngồi đối diện ăn.
– Ngon đó chứ. – Hắn ta gắp đồ ăn đưa vào miệng nhấm nháp rồi hơi kinh ngạc nhìn tôi.
– Chuyện, tôi mà lại. Anh ăn đi vì không còn được nếm lại hương vị này nữa đâu. – Tôi cười có chút đắc ý đáp.
Ran ngừng đũa nhìn tôi một lúc, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng tiếp tục ăn, tôi cũng cúi đầu tiếp tục xử lí phần của mình. Anh ta định nói gì thì cũng kệ đi, dù sao cũng chỉ nốt tối nay là tôi đi rồi.
Khi tôi ăn hết nửa bát cơm thì đột nhiên ánh sáng vụt tắt, không gian tối om chỉ có chút ánh sáng mờ mờ của ánh trăng từ ngoài cửa kính hắt vào. Bản thân tôi không phải là người nên dù tối hay sáng đều có thể nhìn thấy rõ ràng và cái người trước mặt tôi thì đang cau có khó chịu vì cái sự mất điện đột ngột này.
Hắn cau mày đợi đôi mắt thích ứng với bóng tối liền cầm điện thoại gọi cho quản lí. Trong bóng tối, qua ánh sáng từ điện thoại khuôn mặt anh ta nửa sáng nửa tối càng trở nên cuốn hút lạ thường. Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, hắn ta tắt máy cười lạnh, đôi mắt tím loé lên ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.
– A, nhóc con. Bữa cơm này không ăn tiếp được rồi. Có vẻ là vài con chuột bẩn thỉu đang mò tới đây đó.
Chuột sao?