Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 35. Thứ lươn lẹo thất hứa
An Diệp và Vĩ Thành cũng thông báo kết quả không có âm tính. Cả đám mới yên tâm tiếp tục sinh hoạt một ngày. Hôm sau chính là ngày đầu tiên họ học kỹ năng xã hội. Sáng đó lại có tiết học nên Lãng Thúy định nhắn tin cho Lê Vy chở đồ chạy lên trọ sớm rồi bỏ đồ ở đó mới đi học. Nhưng hôm nay nhắn tin mãi mà chả thấy Lê Vy trả lời.
Mãi đến tối, khi đang ăn cơm, Ngọc Ngân nhắn tin hỏi thăm.
Ngọc Ngân:”Bà nhắn tin cho Lê Vy chưa. ”
Lãng Thúy:” Tui nhắn rồi mà chưa thấy trả lời.”
Ngọc Ngân:” Thế thì được rồi. Qua hết mai tui lên. Chắc làm thủ tục bảo lưu rồi thi lại.”
Nghe làm đến bảo lưu, phải nói sau Ngô Bảo Ngân thì Ngọc Ngân chính là người thứ hai. Có vẻ gần hai học kỳ vừa lý thuyết vừa thực hành không thể níu được cô bạn ở lại với ngành học này. Lãng Thúy không biết phải nói thế nào nên thôi.
Thế mà đến tối, đang lúc vui vẻ nghĩ về viễn cảnh ngày mai chạy lên trọ. Lãng Thúy còn sợ không tìm được đường vào trọ. Lê Vy đã tạt ngay một gáo nước lạnh giữa đêm. Cô bạn gửi ảnh vào trong nhóm trò chuyện kèm một dòng tin nhắn.
Lê Vy: “Tui bị covid rồi mọi người ạ.”
Dòng tin nhắn này làm Lãng Thúy hoang mang tột độ. Phải vội nhắn tin hỏi thăm ngay.
Lãng Thúy: “Bà thấy sao rồi bà?”
Lê Vy: “Tui không sao, chắc bị lây của thầy thôi.”
Lãng Thúy:”Thế bà mua thuốc gì chưa?”
Lê Vy:” Rồi, tui ở nhà cô họ ở để cô chăm. Mai tui không đi học đâu.”
Lãng Thuý: “Thế mai mấy giờ bà đi, bà đi sớm không để tui chở đồ lên bỏ trong trọ rồi bà đưa chìa khóa cho tui.”
Lê Vy:”Ý là giờ tui đang ở nhà cô họ á. Cho cô chăm.”
Lãng Thuý:”À à, vậy nhà cô họ bà ở đâu để tui chạy qua lấy chìa khóa cũng được.”
Lê Vy:”Tui bị covid rồi, Ngọc Ngân cũng chuẩn bị chuyển ngành nên đang tính dọn đồ ở trọ về. Bả chưa có lên. Thôi bất ráng kiếm chỗ khác ở dùm tui nha.”
Lãng Thúy:”Ủa, mai tui ở học, tự dưng bà kêu tui kiếm chỗ khác thì sao mà kịp.”
Lê Vy:”Tui bị covid á, giờ không có ở đó. Thôi bà kiếm chỗ khác ở nhờ giúp tui vài ngày. Nào tui hết bệnh rồi bà dọm qua nha.”
Lãng Thuý im lặng, trong lòng chợt có một khoảng lặng. Cô cũng không muốn đôi co gì nhiều. Giờ có cải nhau thì mãi cũng không dọn lên được vì không biết chỗ, chìa khóa cũng không có. Lãng Thúy đồng ý, nhưng trong lòng đang chửi bới um sùm.
Lãng Thúy:”Vậy được rồi, cũng không cần ở chung đâu. Cảm ơn bà.”
Lê Vy để lại một dấu like vào tin nhắn cô, ngoài ra chẳng còn nhắn gì nữa. Lãng Thuý tức muốn lộn cổ. Con khốn nạn không có tính người này, nó không biết ngày mai cô phải học à. Hay nó không hiểu. Đúng là thứ thất hứa lươn lẹo.
Nén cục tức xuống họng. Lãng Thuý nói lại với mẹ. Mẹ cô cũng tức giận nói.
– Cái con bé này kỳ vậy. Đã hứa cái phút chót quay xe. Thôi vậy thì tìm chỗ khác đi con. Chứ ở chung chi với loại người thế này. Sau này cũng đừng chơi chung với nó.
Lãng Thuý thấy mẹ nói đúng. Loại người lươn lẹo thế này cần phải tránh xa. Nhưng biết tin con gái bị người ta đá văng ra rìa. Mẹ cũng rất lo lắng.
Rồi giờ trọ sao. Mai học rồi. Hay mày kiếm thử lần nữa. Không có thì mai tao đưa đi rước về.
Lãng Thuý trấn an.
– Không sao đâu, để con dò hỏi người quen thứ xem.
Ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Lãng Thúy cũng may mắn tìm được một anh người quen từng rủ rê tham gia tổ chức hoạt động hồi đầu năm. Anh này khi nghe kể liền đồng ý ngay.
Sáng hôm sau đi học, An Diệp ngay lập tức hỏi.
– Lê Vy nó bị covid rồi, mày có tính ở chung với nó không. Nó ở trọ mà ở chung là dễ lây lắm á.
Lãng Thúy cười khẩy, lời nói như muốn chửi.
– Nó có cho tao ở chung nữa đâu mà sợ.
– Ủa là sao?
Vừa lúc Vĩ Thành cũng vào lớp, thế là câu chuyện được kể lại cho cả hai người cùng nghe. Nghe xong, An Diệp bất bình.
– Má cái con này ác ghê. Sáng không nói chiều không nói, đợi tối nói. Sao mà người ta kiếm chỗ khác cho kịp. Con mắt nết thiệt chứ.
– Thôi thôi, chắc nó thử vào buổi tối nên giờ đó mới nhắn cho Thuý.
Vĩ Thành xoa dịu An Diệp, An Diệp đáp lại ngay.
– Nhưng mày không thấy nó bảo là lúc đó nó ở nhà cô để cô nó chăm à. Vậy là nó phải phát hiện ra trước đó rồi thì mới sang nhà cô chăm được chứ.
– Ừ thì cũng đúng.
Cả ba rơi vào im lặng. Rồi Vĩ Thành hỏi Lãng Thuý.
– Mày nghĩ sao nó không đưa chìa khóa cho mày.
– Chắc nó sợ mất đồ? Hay sao đó sao tao biết được.
– Cũng có thể, nhưng nó qua nhà cô thì đồ giá trị gì nó phải đem theo chứ. Nghe cũng không hợp lý lắm.
Lãng Thuý thở dài. Vĩ Thành chốt lại một câu.
– Con này kỳ ghê.
An Diệp quan tâm hỏi.
– Thế rồi mày ở đâu. Có chỗ ở chưa.
– Có rồi, hiện giờ ở với anh.
– Thế cũng được, sao ngay từ đầu không kiếm anh luôn mà giờ mới kiếm ống.
– Tại giờ tao mới nhớ ra ổng.
– Thôi không sao, nhớ ra kịp là được, không lại tốn công mẹ mày lo mà chạy lên chạy xuống mấy bận mệt mẹ mày.
– Đúng rồi.
Hôm đó, Lãng Thúy cũng kể lại sự việc cho Ngọc Ngân nghe.