Cùng anh băng qua đại dương - Chương 12
Khi tôi ra khỏi khu rừng thì trời đã tối. Ở khu chợ, mọi người dần tản. Ai về nhà nấy. Một thị trấn sôi động từng làm tôi say mê giờ đây đã trở nên trì trệ. Đây là thời điểm của những cửa sổ sáng rực cùng tiếng ồn ào của các loài động vật hoang dã. Liệu thế giới có thể ngừng quay lưng lại với một người? Dù chỉ trong một giây?
Lẽ ra tôi nên tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, mua một cây kéo nhưng các cửa tiệm đều đã đóng cửa. Lâu lắm rồi tôi mới được thảnh thơi, ngắm nhìn các vì sao. Và chính lúc đó tôi nhận ra vẻ đẹp ẩn chứa trong sự sợ hãi.
Đôi khi tôi nghi ngờ về bi kịch của chính mình. Đã có quá nhiều đắng cay trong câu chuyện này khiến tôi không thể chắc chắn về nghịch cảnh đau khổ của mình. Lẽ ra tôi không được phép cảm thấy biết ơn. Ba tôi vẫn còn ở xa lắm, ông có lo lắng cho tôi không hay ông đã quên đứa con này rồi.
Đầu tôi theo bản năng cúi xuống trước những suy nghĩ. Càng gần gia đình thì tâm hồn càng gần gũi.
Tôi gom nhặt những suy nghĩ rải rác của mình, nhớ đến những ân nhân tốt bụng. Một cơn gió lạnh lướt qua vai, có điều gì đó không ổn. Chẳng có tên cướp biển nào trong tầm mắt cả. Không một ai. Thật kỳ lạ. Hay chúng phục kích ở đâu đó. Nơi cuối phố là những điều kỳ diệu của ông thầy bói từng gây tò mò và hấp dẫn. Nhưng bây giờ, tôi sẽ không đến gần cái túp lều tối tăm đó nữa.
Khi tôi đang cân nhắc nên đi hướng nào thì bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối kéo tôi vào một con hẻm. Nắm đấm của tôi phản ứng theo phản xạ, đấm vào mặt người đó. Một tiếng kêu đau đớn nhưng cũng quen thuộc khiến tôi dừng lại. Tôi có thể nhận ra vết sẹo đó ở bất cứ đâu.
“Thế Bảo?”
Anh chàng phục vụ trên tàu ôm mũi rên rỉ, cười nhẹ. Tôi không có từ nào để diễn tả được cảm giác nhẹ nhõm dâng trào lúc đó. Mọi cảm giác tội lỗi về việc bỏ rơi bạn đều tan biến. Anh đã ở đây, đó mới là điều quan trọng. Tôi cười, vén những lọn tóc màu than ra khỏi mặt. Đột nhiên, màn đêm dường như không còn huyền bí nữa.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi nói, nhớ lại sự hiện diện của anh nguy hiểm đến mức nào. “Chánh Uy sẽ giết anh nếu hắn bắt gặp anh đi chung với em.”
“Anh không quan tâm.” Thế Bảo xoa chiếc mũi của mình sau cú đánh của tôi. Nhận ra mình đã đánh anh, tôi lắp bắp xin lỗi, đưa tay lên sờ mũi anh để xem xét.
Tôi chỉ mới xa anh có một ngày. Tuy nhiên, tôi đờ đẫn cả người khi nghe câu nói đó và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Đầu ngón tay tôi bắt đầu ngứa ran, cảm giác như có dòng điện truyền từ cánh tay đến ngực. Nó trở nên mạnh mẽ đến mức tôi phải thả tay xuống để bảo vệ sự nhạy cảm rực lửa trong lồng ngực mình. “Sao anh biết em ở đây?”
“Chánh Uy gặng hỏi anh có phải thả em đi không? Anh nói không biết. Hắn đánh anh rồi ném anh xuống biển. Mục đích là muốn anh chết đuối nhưng hắn không biết anh biết bơi. May mà ông trời thương xót, anh cố hết sức để bơi vào bờ. Lúc chiều, nhìn thấy đàn em của hắn đuổi theo em, anh lén đi phía sau nên mới biết em ở đây.” Thế Bảo kể. Chúng tôi nhìn nhau im lặng cho đến khi tôi gật đầu hiểu ý.
“Em không thể ở lại hòn đảo này, Nhã Thụy. Cả hai chúng ta đều biết chuyện này sẽ kết thúc bi thảm như thế nào nếu em cứ tiếp tục chạy trốn.”
“Em có thể chạy được.”
“Đừng nói dối. Anh là người đã trị vết thương cho em kể từ khi em lên tàu, em vẫn chưa bình phục hẳn. Anh đã làm tất cả những gì có thể để giữ tính mạng cho em nhưng ở ngoài này, anh không thể để em chết. Cho nên điều chúng ta cần là rời khỏi thị trấn này.”
“Nhưng em còn phải đi tìm ba nữa.”
“Làm sao em biết ba em đang ở đây? Thị trấn này tuy không lớn nhưng tìm một người không dễ đâu.”
Tôi đáp. “Một người dân nói đã từng gặp ba em ở thị trấn này, tại cửa hàng hạt giống. Chỉ cần tới đó hỏi, biết đâu sẽ có manh mối nào đó.”
“Vậy anh sẽ đi cùng em.”
Tôi nhìn anh trong bóng tối, thì thầm với trái tim đang rung lên trong lồng ngực. “Xin lỗi, Thế Bảo. Vì đã làm liên lụy đến anh.”
Thế Bảo xoa đầu tôi. “Ngốc quá, việc gì phải xin lỗi. Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, phải giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, nếu em bị Chánh Uy bắt, hắn cũng sẽ không tha cho anh. Anh giúp em cũng là giúp mình.”
“Anh thực sự muốn đi cùng em?”
“Ừ. Dù sao thì anh cũng không biết phải đi đâu, làm bạn đồng hành của em cũng tốt mà. Em sẽ không cô đơn.” Giọng nói của anh ngân vang nhẹ nhàng khiến tôi cảm động.
Cây cối xung quanh phát ra âm thanh xào xạc trong làn gió đêm. Trong bóng tối mờ, tôi nhìn thấy nụ cười sáng rực của Thế Bảo.
Khi chúng tôi đến gần khu vực thị trấn thì mọi thứ dần chìm vào hoang vu, chỉ có tiếng gió hú lọt vào tai nghe ghê rợn cả người. Nhưng tôi không sợ vì tôi không hoàn toàn đơn độc. Màn đêm buông xuống, màu sắc của cỏ và lá đọng lại trong tâm trí tôi giống như một mùi hương ngào ngạt. Sự ấm áp của mùa thu không còn nữa, cái lạnh đầu mùa đông khiến tôi rùng vai. Chẳng bao lâu nữa, bóng cây sẽ hòa vào bóng tối. Tôi ngước lên, nhìn thoáng qua mặt trăng trước khi đám mây đen xóa đi những tia sáng bàng bạc quý giá của nó.
Có âm thanh khuấy động trong bụi cây. Đột nhiên, bàn chân tôi ngập ngừng, tay níu áo Thế Bảo, di chuyển chậm rãi như đi trên tấm kính mỏng manh. Đó chỉ là một con mèo hoang. Tôi cảm nhận được bàn tay anh trên tay mình, vỗ nhẹ như trấn an.
“Tối nay, chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây?” Tôi lo lắng hỏi.
“Tìm xem có nhà trọ nào còn mở cửa không?” Thế Bảo đáp lời tôi, chân vẫn bước đều.
Chúng tôi rẽ vào một con đường vắng vẻ. Những ngôi nhà đều đã đóng cửa. Cây cối đung đưa, lúc đầu hiện rõ trên nền trời xám nhạt sau đó bị che khuất bởi màn đêm đen tối. Lá xào xạc dọc lối đi. Gió thổi mạnh hơn khiến cánh tay tôi nổi da gà. Khung cảnh buổi tối như một bức tranh đen trắng. Nếu như ban ngày, hòn đảo chìm trong màu sắc tươi sáng thì khi đêm xuống, nó vắng lặng trong sự thanh bình của màu đơn sắc.
Khi chúng tôi đi ngang qua túp lều của ông thầy bói, tôi hơi lùi lại. Khung cảnh trước mắt tôi lúc này sẽ ám ảnh tôi đến hết cuộc đời. Ánh đèn đường soi rõ người bạn già của tôi đang nằm trên những bậc đá ngoài lều, ngực đẫm máu. Ông nằm bất động, vô hồn, có một con dao cắm lên ngực.
Tôi ngồi thụp xuống cạnh xác ông thầy bói, bật khóc.
Thế Bảo ngồi cạnh tôi. “Chuyện gì vậy? Em quen ông ấy à?”
Tôi kể cho Thế Bảo nghe mọi chuyện bằng giọng nghèn nghẹn của mình sau đó nói. “Có lẽ Chánh Uy đã giết ông ấy. Tại em mà ông ấy mới chết.”
Tôi tự trách bản thân. Đây là một người đàn ông đáng được sống. Nhưng chính tôi đã gián tiếp hại chết ông.
Thế Bảo không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài.
Tôi và Thế Bảo cùng chôn cất ông thầy bói. Sau đó chúng tôi tiếp tục đi. Đến cuối con đường, có một nhà trọ vẫn còn mở cửa. Chúng tôi mừng rỡ cùng chạy tới. Nhưng nhân viên bảo chỉ còn một phòng duy nhất. Sao tình cảnh hiện giờ của tôi lại giống trong phim ngôn tình thế nhỉ? Rồi tôi nhận ra chỉ là trùng hợp. Nhà trọ ở thị trấn không giống như ở thành phố sầm uất nên chỉ có vài phòng. Chuyện hết phòng cũng là điều dễ hiểu.
Tôi quay sang Thế Bảo, anh cũng khó xử như tôi. Không còn lựa chọn nào khác, nếu không thuê thì tối nay cả tôi và anh sẽ ngủ ngoài đường. Phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, có cả máy nước nóng, ngặt nỗi tôi không có quần áo để thay nên không thể tắm được. Tôi thở ra một hơi dài.
“Ngủ tạm đêm nay đi rồi mai tính tiếp.” Thế Bảo nói thêm. “Em ngủ trên giường còn anh sẽ ngủ dưới đất.” Dứt lời, anh nằm xuống một góc tường, cuộn tròn người lại.
Trời khá lạnh, ngủ dưới đất sẽ rất dễ bị cảm. Tôi không thể vùi mình trong chăn ấm lại để bạn mình chịu rét được. Vì vậy, tôi đề nghị. “Anh ngủ rồi hả? Chúng ta nói chuyện suốt đêm đi, đợi bình minh luôn.”
Thế Bảo bật dậy ngay lập tức, cười toe. “Được đó. Dù sao thì anh cũng không ngủ được.”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, đối diện cửa sổ, cùng trùm chung một tấm chăn và trò chuyện. Trên bầu trời đen kịt, trong đêm tĩnh lặng này, mặt trăng như nữ diễn viên múa ba lê màu bạc, đang xoay tròn những vũ điệu hoàn mỹ. Tôi nhớ về tuổi thơ năm ấy, mỗi lần trăng lên, mẹ lại hát một bài hát ru nhẹ nhàng để đưa tôi vào giấc mộng đầy sao.
Giọng của Thế Bảo vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy tư. “Em có ước mơ gì không?”
“Lúc trước, em chỉ có một mục tiêu là tìm ba mình. Những ngày bị nhốt trong căn phòng tối trên con tàu của Chánh Uy, em tưởng tượng một ngày nào đó em sẽ đứng trước mũi tàu, làm đội trưởng, dẫn dắt một đoàn thủy thủ đi khắp năm châu bốn bể.” Tôi vừa nói vừa chìm vào mơ mộng.
“Chúc cho ước mơ của em sớm trở thành sự thật nhé, nữ thủy thủ.”
Tôi quay qua, bắt gặp nụ cười tươi rói của Thế Bảo, tiếp tục. “Em sẽ cho anh làm hoa tiêu của phi hành đoàn. Anh đồng ý không?”
“Anh rất hân hạnh.” Thế Bảo nói, không rời mắt khỏi tôi. Ánh nhìn trìu mến. Tôi ngại, quay mặt đi.
Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tôi cứ nhìn mãi ánh trăng. Xung quanh nó là những ngôi sao đang phát sáng. Có phải mẹ tôi đã hóa thân thành một trong những ngôi sao đó, luôn dõi theo tôi nên, dù tôi trải qua phong ba bão táp, bàn chân vẫn vững vàng và kiên cường đến tận ngày hôm nay.