Cùng anh băng qua đại dương - Chương 15
Khi những ngôi sao nở rộ, màn đêm tràn ngập hương thơm của đêm, tôi gối đầu lên tay Thế Bảo, khoác chiếc áo khoác cũ kỹ của anh lên người mình. Cả hai chúng tôi tạm thời rời bỏ thế giới hiện thực này để cùng chìm vào cõi mộng.
Thật kỳ lạ khi tôi mơ thấy ba mình. Ông không nói gì, chỉ đứng đó mỉm cười hiền từ và xoa đầu tôi rồi từ từ quay người đi. Tôi vội đuổi theo, gọi ba ơi rất nhiều lần nhưng ông vẫn không ngoảnh đầu. Đột nhiên ông dừng chân, chỉ tay về hướng Đông và nói một điều. Nói xong, cả người ông dần dần tan biến.
Tôi hét lên giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Tiếng hét của tôi giữa đêm cô tịch đã đánh thức Thế Bảo.
Anh bật dậy, lau mồ hôi trên trán tôi. “Có chuyện gì vậy? Em lại nằm mơ nữa à?”
Tôi gật nhẹ, thở hổn hển. “Nhưng lần này không phải mẹ, em mơ thấy ba. Ba em báo mộng cho em biết một chuyện.”
Thế Bảo nhíu mày. “Ba em báo mộng?”
Tôi gật nhanh.
“Ba em nói gì?”
“Ba em nói…” Tôi cố nhớ lại. “Kho báu nằm ở chân trời phía Đông.”
“Cái gì?” Thế Bảo mở to mắt, lầm bầm. “Chẳng lẽ ba em tìm thấy kho báu thật à?”
“Em không biết nữa.”
“Chờ đã. Những người báo mộng chẳng phải là những người… đã chết rồi sao?”
Cả người tôi như đông cứng trước câu nói của anh. “Ý anh là ba em đã… không… không phải như vậy. Ba em chưa chết… ba em vẫn còn sống…” Tôi bật khóc, đánh vào vai anh.
Thế Bảo kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng. “Được rồi. Anh chỉ nói vậy thôi. Sẽ không sao đâu. Ngủ tiếp đi, đợi trời sáng rồi tính.”
Tôi nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm lên trần hang động. Tôi biết Thế Bảo nói đúng. Người sống sờ sờ ra đó làm sao có thể báo mộng được chứ? Chẳng lẽ đây là giấc mơ tiên tri? Dù biết xác suất ba trở về bên tôi là vô cùng thấp nhưng tôi vẫn không muốn tin.
***
Ánh nắng xuyên qua những kẽ nứt, trôi đi trong không khí mùa đông. Tôi bừng tỉnh, không thấy Thế Bảo đâu cả. Trời lạnh, tôi lấy áo khoác của anh mặc vào.
Tâm trí tôi bây giờ là cơn lốc hồi tưởng về giấc mơ đêm qua. Đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy rất thật, cứ như ba tôi đang ở đây vậy. Tôi nhớ lại lời nói của ông trong cơn mơ và suy nghĩ. Mục đích của ba tôi khi nói ‘kho báu nằm ở chân trời phía Đông’ là gì? Chỉ cần đến nơi ấy, nơi cất giấu kho báu mà ba tôi đã nói thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Tôi chạy ra khỏi hang động bằng những bước khập khiễng vì lòng bàn chân tôi vẫn còn đau. Tôi nhìn quanh, thấy Thế Bảo đang tiến lại gần, tôi vội đi về phía anh.
“Nhã Thụy, có chuyện gì thế? Sao em vội vàng vậy? Bọn người của Chánh Uy lại tìm tới à?” Thế Bảo hấp tấp hỏi.
“Không có. Em nghĩ chúng ta nên đi đến nơi mà ba em đã nói trong giấc mơ có lẽ sẽ biết sự thật.”
“Nhưng ba em nói mơ hồ quá, chúng ta còn không biết nơi đó là nơi nào làm sao mà đi. Hơn nữa chuyện này hơi khó tin.”
Tôi nghiêm mặt. “Ý anh muốn nói giấc mơ của em điên rồ chứ gì. Nếu anh không đi, em sẽ đi một mình.”
Tôi vừa quay lưng liền bị Thế Bảo nắm lấy tay. “Anh không có ý đó. Anh chỉ nghĩ là ba em không nói rõ địa điểm cụ thể, nếu đi, giống như mò kim đáy bể vậy.”
“Chúng ta cứ đi về phía Đông, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì sao. Em nghĩ không phải vô duyên vô cớ mà ba em báo mộng cho em biết đâu.”
Thế Bảo gật gù. “Anh biết. Nhưng lúc nãy anh quan sát phía mặt trời mọc, có một ráng mây màu đỏ, rất có thể vài ngày nữa sẽ có mưa hoặc bão. Hơn nữa, sáng nay không có bất kỳ giọt sương nào đọng trên lá. Điều này rất hiếm gặp vào buổi sáng mùa đông.” Anh lia mắt tứ phía, giọng điệu không hề đùa cợt.
“Làm sao anh biết?”
“Anh phục vụ trên con tàu của Chánh Uy nhiều năm, thời tiết xấu hay đẹp, anh đều đoán được chỉ cần dựa vào màu sắc của bầu trời hoặc hướng gió.”
Tôi nhìn những vạt nắng trên cỏ, bặm môi suy nghĩ. Trời nắng thế này sao lại có bão chứ. Nhưng với vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi không nghĩ anh cố tình gạt tôi, để tôi rút lại ý định ban đầu.
Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Thế Bảo nghiêm nét mặt. “Em nghĩ anh đang nói dối em sao? Mặc dù chúng ta quen nhau không bao lâu nhưng những gì anh làm cho em khiến em không tin anh?”
Tôi lắc mái tóc. “Không phải. Đó cũng chỉ là phỏng đoán của anh thôi đúng không? Không chắc chắn đúng một trăm phần trăm.”
Thế Bảo ngước đầu, thở hắt ra. “Anh hy vọng là mình đoán sai. Nhưng muốn đi chúng ta cần phải có thuyền.”
“Chúng ta có thể làm một chiếc bè.” Tôi gợi ý.
“Đi bè trên biển rất tốt, gặp sóng lớn cũng khó chìm nhưng nếu lỡ trời mưa thì sao? Chỗ nào đâu mà trú mưa. Với lại chúng ta không có dụng cụ để đóng bè. Tốt nhất là kiếm một chiếc thuyền có nhà, chúng ta không biết sẽ đi trong bao lâu nên chuẩn bị kỹ càng.”
Tôi chớp mắt nhìn anh, mỉm cười. Không ngờ anh lại hiểu biết sâu rộng nhiều hơn tôi. Tôi lớn lên ở thị trấn biển nhưng lại chẳng biết mấy chuyện này.
“Sao em lại cười?” Lông mày Thế Bảo nhướng lên.
“Em thấy anh rất thích hợp với một ngư dân hơn là bác sĩ. Anh thật giỏi. Cái gì cũng biết.”
Thế Bảo cười ngại ngùng. “Em quá lời rồi. Chẳng qua do anh từng trải, tiếp xúc nhiều nên có chút ít kinh nghiệm.”
Tôi tưởng tượng, hình ảnh Thế Bảo trong chiếc áo bác sĩ đã cho tôi niềm tin vào tương lai của thế giới tàn khốc này. Biết bàn tay của một tâm hồn yêu thương một ngày nào đó sẽ cứu được bao nhiêu sinh mệnh cũng như từng cứu cuộc đời tôi, tôi càng quý mến anh hơn.
Bàn tay Thế Bảo ôm lấy tay tôi một cách nhẹ nhàng, dịu dàng. “Anh sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi đâu.”
Câu nói này mang lại một nụ cười trên khuôn mặt tôi.
“Ở đây là thị trấn làng chài, đa số mọi người đều mưu sinh bằng việc đánh bắt cá nên hầu hết nhà nào cũng có thuyền. Chúng ta sẽ mua một chiếc từ họ.” Thế Bảo nói khi bước đi cùng tôi.
Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản. Mỗi nhà đều có thuyền nhưng đó là công cụ để họ kiếm sống. Dĩ nhiên là họ không thể bán. Đến một căn nhà cuối xóm có dây thường xuân bao quanh hàng rào. Một chiếc thuyền buồm nằm trên khoảnh đất trống, rất đẹp. Trên thuyền có có một ngôi nhà nhỏ. Tôi ưng nó ngay từ lần đầu nhìn. Gia đình có con thuyền đó đã nghỉ đi biển từ lâu và chuẩn bị ra nước ngoài định cư nên họ đồng ý bán lại cho chúng tôi với giá phải chăng.
Tuy nhiên một điều đáng lo ngại là chúng tôi không có tiền. Số tiền cậu hai đưa vẫn còn dư một chút, tôi bỏ nó trong chiếc túi vải thô trên bè. Lúc nhảy xuống biển cùng Thế Bảo để thoát khỏi tên cướp biển Chánh Uy, tôi quên cầm theo và cũng không nghĩ đến nó. Không biết chiếc túi vải thô ấy đã trôi dạt đến phương trời nào. Giờ chỉ còn một cách là phải làm việc. Tôi hẹn chủ gia đình sau hai tuần sẽ tới lấy. Hy vọng trong hai tuần, tôi và Thế Bảo sẽ kiếm đủ tiền.
Vào thị trấn, chúng tôi láo liên quan sát xem thử có thuộc hạ của Chánh Uy lảng vảng quanh đây không. Đi nửa ngày trời, cuối cùng chúng tôi bưng tô cho một quán hủ tiếu. Thật ra bà chủ quán nói không cần người phụ chứ đừng nói chi đến việc thuê hai người làm nhưng tôi năn nỉ quá khiến bà xiêu lòng. Quán ngày nào cũng đông khách, tôi và Thế Bảo bưng tô mỏi cả tay. Cứ cái đà này sau hai tuần chúng tôi sẽ kiếm đủ số tiền.
Cho đến một buổi trưa vắng khách, một nhóm đàn ông lôi thôi, luộm thuộm bước vào. Tôi sửng sốt khi nhận ra đó là nhóm cướp biển Chánh Uy, suýt chút nữa thì đã hét lên may mà đến phút chót tôi kìm lại được.
Tôi quay vào bên trong, thông báo cho Thế Bảo biết. Anh đang rửa tô thì dừng lại, ngó ra trước, nhíu mày. Nếu bây giờ một trong hai chúng tôi ló mặt ra, thế nào cũng bị bọn chúng tóm gáy mà không phục vụ khách thì không được. Tôi lo lắng nhìn Thế Bảo, anh cũng hoang mang không kém gì tôi.
“Này hai đứa, sao còn ở đây? Sao không ra hỏi khách dùng gì?” Bà chủ quán đột nhiên cất tiếng.
“Dạ… tụi con…” Tôi ấp úng, không nghĩ ra được lý do gì.
“Những người đàn ông ngoài đó định bắt vị hôn thê của con về làm vợ lẽ.” Thế Bảo buột miệng khiến tôi sửng sốt. Tôi ngước nhìn anh, bắt gặp cái nháy mắt bí mật của anh sau đó tôi cảm thấy tay mình được bàn tay to lớn của anh bao trọn.
Thế Bảo tiếp tục. “Tụi con đã bỏ trốn nhưng bọn chúng vẫn đuổi theo đến tận đây. Nếu bây giờ tụi con mà chường mặt ra thế nào cũng bị chúng bắt và lần này chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần trước. Mong dì giúp đỡ.”
Bà chủ quán nhìn sững chúng tôi, không biết bà có tin không mà tôi thấy bà lặng thinh khá lâu.
“Những người đó rất hung dữ, tàn nhẫn. Vị hôn thê của con đã từng bị chúng bắt nhốt trên tàu, bị đánh đập vô cùng dã man vì cô ấy nhất quyết không đồng ý lấy hắn. Nếu dì không tin thì đây…” Thế Bảo xắn tay áo tôi lên cho bà chủ quán thấy trên đó vẫn còn những vết bầm tím chưa lành.
Câu chuyện này cũng không hẳn là hoàn toàn bịa đặt. Một nửa trong những lời Thế Bảo nói là sự thật. Chỉ là… ba chữ vị hôn thê khiến tim tôi đập lệch nhịp.
Chúng tôi nín thở chờ đợi. Cuối cùng chủ quán cũng lên tiếng. “Thôi được rồi, hai đứa cứ ở trong này đi. Để dì ra đó.”
Sau khi người phụ nữ đi khuất tầm mắt, chúng tôi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nuốt nước bọt. “Anh bịa ra câu chuyện này… cũng… hơi hợp lý đấy.”
“Em không giận chứ?”
“Giận gì cơ?”
“Vì đã gọi em là… vị hôn thê của anh.” Thế Bảo nói bằng một giọng trầm trầm, nhỏ nhẹ, lan truyền khắp từng tế bào trong người tôi.
Vành tai tôi nóng ran. Tôi ngó lơ. “Tình huống bất đắc dĩ thôi mà.” Nhưng tôi không thể phủ nhận câu chuyện bịa đó khiến tôi vui.
Nhóm cướp biển ăn xong, quẹt mỏ rồi đi. Chúng tôi bước ra dọn dẹp. Xong xuôi, chủ quán làm cho hai đứa hai tô hủ tiếu thơm phức.
Trong lúc chúng tôi xì xụp húp mì thì người chủ quán lên tiếng hỏi. “Hai đứa con bỏ nhà đi à?”
Tôi bị sặc, ngước nhìn Thế Bảo. Chuyện này do anh khởi xướng nên tôi đợi anh trả lời. “Vì hiềm khích của đời trước nên tụi con chỉ đành dùng đến kế sách này.”
“Chuyện của hai đứa, dì không tiện xen vào. Nhưng hai đứa cứ trốn chạy mãi vậy sao?”
“Trừ phi hắn từ bỏ. Ngày nào hắn còn tìm kiếm, ngày đó tụi con sẽ không thể nào sống yên được. Nhưng mà dì đừng lo, tụi con tự biết tính toán.”
Chiều cuối ngày, chúng tôi nhận tiền công rồi trở về hang động. Trong tình cảnh hiện tại, tôi chỉ có thể mua những thứ cần thiết. Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem, tôi dừng chân nhìn mãi vào những chiếc bánh thơm ngon, sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Vậy là tôi đã tròn 18 tuổi.
Tôi nhớ vào những năm sinh nhật, tôi rời nhà, nằm trên bãi biển hàng giờ, ngắm mây và suy nghĩ về tất cả những câu hỏi mà chưa có ai trả lời được. Ví dụ như tại sao biển lại xanh? Cát chà xát thô ráp vào da tôi, để lại vết bỏng trong suốt một tuần, nhưng tất cả đều đáng giá khi cảm nhận được ánh nắng ấm áp trên mí mắt cùng những con sóng trắng xóa cù vào ngón chân. Khi trở về nhà, mẹ tôi đã nấu sẵn một bàn tiệc thịnh soạn. Chiếc bánh kem đặt ở giữa bàn. Sau đó ba mẹ cùng chúc mừng sinh nhật tôi. Kể từ khi mẹ mất, tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.
“Em muốn ăn à?” Thế Bảo hỏi, đưa tôi ra khỏi cơn mộng.
Tôi lắc đầu. “Chỉ là nhìn bánh kem, em nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.”
“Hôm nay là sinh nhật của em sao?”
Tôi trố mắt nhìn Thế Bảo. Có nhiều lúc tôi nghĩ thượng đế phái anh xuống để soi sáng cuộc đời tăm tối của tôi.
“Sao anh biết?”
Anh cười hiền. “Điều gì khiến chúng ta liên tưởng đến bánh kem sinh nhật? Đi nào, anh mua cho em một cái.”
“Không cần đâu. Chúng ta phải tiết kiệm chứ.”
“Mua một chiếc bánh sinh nhật không tốn bao nhiêu đâu. Hơn nữa số tiền này em cũng có công mà. Nếu tiền do mình làm ra thì đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”
Nói rồi, anh nắm cổ tay kéo tôi vào trong cửa hàng. Sau khi mua, chúng tôi đến bãi biển, ngồi trên cát. Vì có gió nên tôi không thể thắp nến được. Thế Bảo hát rồi chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Tôi cười, nụ cười từ tận đáy lòng, không hề giả tạo chút nào. Lần đầu tiên kể từ khi gia đình tôi gặp sóng gió, tôi thật sự vui.
Trong ánh chạng vạng, nước biển nhuốm màu nâu đỏ, cát chuyển sang màu cam, nước có màu đậm hơn. Chúng tôi ngồi đó, tận hưởng buổi tối sinh nhật và tán gẫu, những tiếng cười, sự nghiêm túc đan xen nhau.
Trong sự mất mát, chúng ta trải qua những làn sóng đau buồn, những cơn bão cảm xúc khó lường nhất. Nếu may mắn, chúng ta sẽ có một ngọn hải đăng để hướng tới, một nơi để trú ẩn và sưởi ấm. Ngọn hải đăng của tôi là anh.
Trên bầu trời đêm là những ngôi sao tỏa sáng. Tôi cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó rắc những ngôi sao ngọt ngào lên chiếc bánh sinh nhật của tôi khiến nó trở nên thật hoàn hảo.
Thế Bảo ngước nhìn trời, giọng anh nhẹ như gió. “Nhã Thụy, hôm nay em chính là ngôi sao ở trên trời. Hãy nhìn xem, em đẹp biết mấy, chớp sáng lấp lánh. Hy vọng em giống như những ngôi sao đó, mãi mãi tỏa sáng, mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.”