Rời xa em là bão tố - Chương 24: Giam cầm
Thành Nam mơ màng mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, quen thuộc đến đáng ghét!
Vĩnh Tân vuốt nhẹ mái tóc anh, dịu dàng nói:
“Em đừng vội mắng anh. Chỉ vì anh rất nhớ em, muốn gần em thêm một chút thôi.”
Thành Nam lườm hắn một cái, không nói không rằng chống tay ngồi dậy. Vĩnh Tân thấy anh muốn bỏ đi, vội vàng ngăn lại.
“Thả tôi ra!” Anh vùng tay khỏi hắn.
Vĩnh Tân vẫn lì lợm níu kéo:
“Em đừng đi! Ở lại bên anh.”
Thành Nam hừ lạnh:
“Anh nằm mơ?”
Nói rồi, anh không do dự xuống giường và chạy đi. Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã có bốn năm gã đàn ông cao to đứng chờ sẵn giữ anh lại. Thành Nam chợt thấy rùng mình khi thấy vẻ ngoài bặm trợn của những người kia. Khi xưa anh từng học võ, nhưng đứng cạnh những người cao to như hộ pháp trước mặt, anh bỗng trở nên thật nhỏ bé, dù có ba đầu sáu tay cũng không thể chống trả nổi.
Lúc này, Vĩnh Tân từ phía sau bước tới. Vừa thấy hắn, anh nổi giận rít lên:
“Đồ biến thái! Anh dám ngang nhiên bắt cóc tôi?” Vĩnh Tân đến gần, tay chạm vào gương mặt nóng hừng hực vì lửa giận của anh:
“Anh chỉ muốn tốt cho em.”
Thành Nam xoay mặt tránh đi bàn tay ghê tởm của hắn:
“Những việc anh làm chưa bao giờ tốt cho tôi cả!”
Vĩnh Tân thở dài buông tay ra, hất mặt về phía những người đang giữ lấy anh:
“Thả ra. Đừng làm em ấy bị thương.”
Những người kia bắt đầu nới lỏng cánh tay rồi thả anh ra. Vĩnh Tân điềm nhiên như không, lại gần anh, ân cần hỏi han:
“Em đói không?”
Thành Nam trừng mắt, buông một tiếng:
“Không!”
Nhưng cái bụng phản chủ lại reo hò inh ỏi làm anh xấu hổ muốn độn thổ. Vĩnh Tân nghe tiếng ọt ẹt phát ra từ bụng anh, không ngăn được mỉm cười:
“Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Em vừa ngủ một giấc dài, cái bụng xẹp lép rồi kia kìa. Mau, đi theo anh.”
Nói rồi hắn đi trước vài bước. Thành Nam đứng chôn chân tại chỗ, không thể vì miếng ăn tồi tàn mà đánh rơi tự trọng. Vĩnh Tân không thấy anh đi theo thì dừng bước chân, quay lại hỏi:
“Sao không đi?”
“Tôi không ăn. Trừ khi anh thả tôi ra.”
Vĩnh Tân thu lại nụ cười trên mặt:
“Không được.”
“Vậy thì anh ăn một mình đi! Tôi nhịn đói đến chết cho anh vừa lòng.”
Vĩnh Tân không nói gì, chỉ hất hàm một cái, sau lưng anh bỗng xuất hiện hai tên vệ sĩ. Anh chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng lên đưa đến nhà ăn.
Ngồi đối diện với Vĩnh Tân, dù trên bàn là đủ món ngon mà Thành Nam yêu thích, anh cũng nuốt không trôi. Anh chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của hắn. Đã hại anh thân bại danh liệt, khó khăn lắm mới ngóc đầu dậy nổi, bây giờ vẫn vô liêm sỉ tìm đến anh, muốn anh quay lại. Hắn nghĩ anh là ai? Vĩnh Tân từng là tất cả của anh. Nhưng hiện giờ, tất cả của anh lại không tồn tại người như hắn. Thành Nam không muốn nghe Vĩnh Tân lải nhải, im lặng ăn cơm. Anh tự nhủ lòng, nếu muốn thoát khỏi đây thì nhất định không được để bụng đói.
Sau khi cơm nước, tắm rửa xong, Thành Nam lên giường, nằm xuống một lát là ngủ quên đi mất. Nửa đêm trời lạnh thấu xương làm anh thức giấc. Chẳng hiểu Vĩnh Tân đã đưa anh đến nơi quái quỷ nào mà lại lạnh như vậy. Xưa nay anh sợ nhất là lạnh. Giờ còn bị nhốt ở một nơi không khí ẩm thấp, gió đêm rét buốt, càng làm anh hận hắn thấu xương.
Đang lúc co người run cầm cập, Thành Nam cảm nhận được có một cánh tay quàng qua người ôm lấy mình. Anh khó chịu nhíu mi rồi bừng tỉnh. Vừa thấy Vĩnh Tân, anh liền dùng hết sức đẩy hắn ra:
“Anh làm cái gì trên giường tôi vậy hả?”
Vĩnh Tân nằm kế bên, nhìn anh đăm đăm, ánh mắt nồng ấm dịu dàng:
“Anh đến xem em thế nào, chăn có đủ ấm hay chưa? Thấy em lạnh đến run người, anh mới ôm em…”
Mặt anh bắt đầu biến sắc, vung tay quát:
“Anh cút ra khỏi đây cho tôi!”
Hắn van nài nhìn anh:
“Cho anh ngủ cùng, anh hứa sẽ không làm gì em.”
Thành Nam chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này ngao ngán hạ giọng:
“Anh không đi, tôi đi.”
Nói rồi anh không do dự cầm lấy chăn gối toan ra khỏi phòng. Vĩnh Tân liền ngăn lại:
“Đừng, anh đi là được chứ gì. Ngoài đó lạnh lắm.”
Vừa dứt câu, hắn lẳng lặng đứng dậy rời đi. Nhìn bóng lưng buồn bã của hắn, Thành Nam thấy hơi động lòng. Nhưng anh mau chóng gạt đi ý nghĩ điên rồ ấy, tiếp tục nằm xuống, trằn trọc suốt đêm dài. Trăm vạn lần anh luôn nhắc nhở bản thân rằng, người Vĩnh Tân thực sự yêu thương là Thành Chương, anh chẳng qua chỉ là cái bóng của người anh sinh đôi không hơn không kém. Tất cả những cử chỉ chăm sóc dịu dàng kia đều không dành cho anh.
oOo
“Nói đi, rốt cục anh muốn giam giữ tôi tới khi nào?”
Thành Nam vừa quát vừa đập tay lên bàn. Vĩnh Tân vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không trả lời câu hỏi của anh.
Đã một tuần trôi qua, anh bị giam cầm ở nơi này, một nơi không khí lạnh lẽo, chỉ cần bước ra khỏi cửa là thấy sương mù dày đặc bao phủ. Giờ là giữa tháng mười, cũng là lúc mùa đông tràn về. Nơi lạnh như thế này chỉ có thể là ở vùng núi phía Bắc mà thôi. Nhưng là ở vùng nào của phía Bắc, anh nghĩ mãi vẫn không ra.
Từ khi bị đưa đến đây, Thành Nam bị tịch thu hết những thứ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Anh không biết những ngày anh vắng mặt, mọi người có cuống cuồng lên mà đi tìm chưa. Công ty vừa mới thành lập đã vắng chủ, giờ hỗn loạn đến mức nào, anh không dám tưởng tượng nữa. Mỗi ngày trôi qua nhàn nhã đến nhàm chán, lại còn phải đối mặt với kẻ anh không muốn nhìn thấy nhất khiến tâm tình ngột ngạt khó chịu cực độ.
Đứng bất động một lúc lâu, không thấy Vĩnh Tân phản ứng, Thành Nam co tay thành nắm đấm, giơ lên cao rồi giáng xuống gương mặt điển trai của hắn. Nhưng thật đáng hận, cú đấm không có lực, cứ thế bị hắn bắt lấy. Hắn kéo anh vào lòng:
“Anh chỉ muốn tốt cho em… Em có thể đừng hỏi nguyên do được không?” Vĩnh Tân thì thầm.
Cả người anh bỗng mềm nhũn tựa vào hắn, giọng nói đứt quãng như trôi tuột vào hư không:
“Tại sao… anh không chịu ngưng giày vò tôi…”
oOo
Cả người nóng như lửa đốt, đầu đau đến độ muốn nứt làm hai, không nhấc nổi cánh tay, Thành Nam chậm rãi mở mắt ra. Trên trán lành lạnh, khi tỉnh táo lại, anh mới hay có một bàn tay đang chạm vào mình. Cơn ác mộng vẫn không chịu biến mất, Vĩnh Tân ngồi trước mặt anh lo lắng nói:
“Em bị ngất. Sốt cao hơn ba mươi chín độ.”
Muốn mở miệng mắng người, nhưng cổ họng đau rát, Thành Nam co người ho liên tục. Vĩnh Tân xoa ngực anh:
“Em không chịu được lạnh?”
Thành Nam cố nén cơn ho, cười mỉa mai:
“Làm sao tôi có thể không chịu được lạnh? Tôi đã từng đi khắp châu Âu. Anh quên rằng tôi đã gặp anh dưới chân tháp Eiffel? Thời tiết lúc ấy có lẽ còn lạnh hơn bây giờ nhiều.”
Vĩnh Tân thở dài:
“Người đó không phải em.”
Anh lắc đầu:
“Nếu đó không phải tôi thì người gặp anh lần đầu tiên là ai? Nếu anh cho rằng người đó không phải tôi, vậy anh còn giam giữ tôi làm gì? Anh đã lầm người rồi! Anh thả tôi đi đi!”
Giữa hai chân mày Vĩnh Tân xuất hiện nếp nhăn hình chữ xuyên, nhìn anh đăm đăm:
“Anh không lầm.”
Thành Nam tức tối tung chăn ngồi dậy. Nhưng một đợt gió lạnh từ đâu thổi tới khiến anh rùng mình, không tự chủ được mà run cầm cập. Vĩnh Tân vội vàng cầm tấm chăn dày, quấn lấy người anh, ôm thật chặt, như thể muốn truyền hết tất cả hơi ấm cho anh.
Thành Nam được hắn ôm vào lòng, nhưng trái tim lạnh lẽo khô héo, mấp máy đôi môi tái nhợt:
“Người anh gặp ngay từ đầu là anh tôi. Người anh yêu là anh ấy chứ không phải tôi. Tôi chẳng qua chỉ là kẻ thế thân. Tại sao anh vẫn cố chấp như vậy?”
Dừng một lát, anh lại nói:
“Anh biết không, từ thiên đường đến địa ngục chỉ cách nhau bởi một ánh nhìn. Kể từ thấy ánh mắt ngờ vực của anh, tôi đã bị đẩy từ thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục, không thể siêu sinh rồi.”
Vĩnh Tân hôn lên mái tóc anh, nhẹ giọng nói:
“Là con người ai cũng phải một lần mắc sai lầm. Anh cũng là con người, cũng có máu thịt, cũng có cảm xúc. Anh cũng biết yêu, biết giận, biết ghen tuông…”
Khoé môi cong lên thành nụ cười khinh miệt:
“Vì vậy mà anh tự cho mình cái quyền được tổn thương người khác ư?”
Vĩnh Tân lại nói:
“Ngay từ đầu em không nói cho anh biết Thành Dương là cháu mình. Em cũng không nói mình còn một người anh sinh đôi…”
Trong đôi mắt anh loang loáng lửa giận:
“Anh có hỏi không? Anh có từng quan tâm về gia đình tôi, cuộc sống của tôi chưa? Tại sao khi anh gặp tôi ở Việt Nam, anh không hỏi cho ra lẽ mà âm thầm theo đuổi tôi? Ngay từ đầu anh đã nghĩ tôi là kẻ lừa đảo nên muốn chơi đùa tôi có đúng không? Anh mặc định điều anh thấy trước mắt là thật. Ngay cả lúc anh bắt gặp hình ảnh anh tôi tay trong tay với người khác rồi hiểu lầm là tôi, anh cũng không hỏi tại sao. Một cuộc điện thoại khó khăn đến vậy ư? Chỉ cần hỏi, tại sao em lại cắm sừng anh, tôi sẽ cười xoà và nói rằng đó là anh trai em. Nhưng anh không làm thế, anh tự ý hành động, tự ý thử lòng…”
Vĩnh Tân mím chặt môi, rồi buông ra ba tiếng:
“Là anh sai…”
“Anh biết sai thì tốt. Nhưng mà… với chuyện khác, sai có thể sửa. Riêng trong tình yêu, sai một ly, đi một dặm. Gương vỡ rồi thì vứt đi, đừng cố dán lại, dễ bị đứt tay.”
Vĩnh Tân càng ôm chặt anh hơn. Giờ đây, chính hắn cũng đang run rẩy. Thành Nam lại nói:
“Tôi chỉ không hiểu, tại sao anh lại mưu tính thâu tóm công ty tôi? Tôi đã làm gì để anh phải nhọc công như vậy?”
Vĩnh Tân không trả lời, chỉ cúi xuống, hôn lên đôi môi lạnh băng của anh. Thành Nam chưa bao giờ thấy mình phải nói nhiều như hôm nay, nếu như nói hết có thể khiến Vĩnh Tân buông tha cho mình thì anh nguyện nói cho đến khi kiệt sức mới thôi:
“Những toan tính, mưu mô trên thương trường, không thể lấy ra để áp dụng trong tình yêu…”
Vĩnh Tân đẩy anh nằm xuống giường:
“Nếu anh nói anh không làm, em có tin anh không?”
Cơn sốt khiến toàn thân Thành Nam rã rời, đầu lưỡi đắng chát. Anh lại ho khan vài tiếng. Không còn sức kháng cự, anh nặng nề thở dốc:
“Tôi không bao giờ tin anh nữa!”
Vĩnh Tân tha thiết hỏi:
“Anh phải làm sao để em tin anh?”
Thành Nam im lặng một lúc rồi trả lời:
“Trả lại công ty cho tôi.”
Vĩnh Tân im lặng.
“Tại sao? Anh đã có tất cả, mà một công ty bé nhỏ lại khiến anh bận tâm?”
“Anh chỉ bận tâm đến em.”
Vĩnh Tân dứt lời, lại một nụ hôn rơi xuống đôi môi khô khốc của anh. Thành Nam nghiêng mặt né tránh. Anh không hiểu hắn, cả đời này e rằng không thể hiểu. Anh cũng không muốn hiểu nữa, chỉ muốn hắn biến mất khỏi đời mình ngay lập tức.