Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 10
Cuối tuần thời gian thường trôi rất nhanh, nhắm mắt ngủ một giấc, ăn một bữa cơm, chơi game một chút liền qua rồi.
Thứ hai Túc Phù Tô phải đi học, buổi trưa cô hẹn Túc Mạch Dao đến xem máy tính xách tay của mình, hình như đã trục trặc ở chỗ nào đó, sẵn tiện mời chị gái một bữa.
Buổi chiều Túc Phù Tô còn có tiết học nên hai người tới căn tin trường cho đỡ mất thời gian. Thức ăn ở trường không quá xuất sắc nhưng cũng không quá khó nuốt, giá cả lại rẻ nên không bao giờ vắng người, nếu sinh viên trong trường không đến thì vẫn có người ngoài ghé qua.
Túc Phù Tô gọi hai phần cơm sườn sau đó xếp hàng chờ đến lượt lấy trong khi đó Túc Mạch Dao mở máy tính của Túc Phù Tô lên xem xét.
Chỉ tốn mười phút liền sửa xong, Túc Mạch Dao nhàn nhã đóng máy tính lại, trả cho Túc Phù Tô.
Túc Phù Tô hai mắt sáng rỡ, cầm lấy máy tính cười hì hì, đẩy phần cơm sườn về phía Túc Mạch Dao “ Của chị đây, một phần cơm thêm, nhiều nước chấm còn có một ly cà phê đi kèm”
Túc Mạch Dao mỉm cười “Phục vụ không tệ”
Túc Phù Tô tính tình cực kì thích trêu chọc người khác, cô nhìn sang chị gái đang nhàn nhã ăn cơm, cười bảo “Chị, tin đồn của chị với [Huyết Vũ] dạo này bay đầy trời, tùy tiện đi mấy bước cũng có thể nghe được. “Lữ khách” bọn em còn nói, nếu chị gả cho [Huyết Vũ] thì cả “Nữ Nhi Quốc” liền từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng”
“Lữ khách” chính là bang hội trong game của Túc Phù Tô.
Túc Mạch Dao cười đầy thâm ý “Dù sao account [Phù Đồ] cũng là của em, nếu em đồng ý chị liền gả cho hắn. Gả cho hắn xong, tùy tiện nũng nịu nói hai câu, đôi cẩu nam nữ kia nhất định sẽ bị [Huyết Vũ] làm cho đẹp mặt”
Lúc này, thái độ trên mặt Túc Mạch Dao chính là “Chị cảm thấy quyết định này vô cùng đúng đắn”
Túc Phù Tô “…”
Chị ôm đùi một cách công khai như vậy mà xem được à?
Tự hào cái mốc!!!
Túc Phù Tô thông minh lựa chọn chuyển đề tài, nếu nói tiếp vấn đề này chỉ sợ ngay tối nay chị gái liền đem account [Phù Đồ] gả cho [Huyết Vũ].
Ai nói cô là kẻ quấy phá, chị gái cô mới chân chính là kẻ sợ thiên hạ không loạn đây này!!!
“Chị đã gặp [Vạn Lý Bách Ca] chưa?”
Túc Mạch Dao dừng đũa, nhướn mày “Chưa từng, có chuyện gì sao?”
Túc Phù Tô nhún vai “Mấy hôm trước [Vạn Lý Bách Ca] có đến tìm em, hỏi có phải chị là Thầy thuốc cấp 7 hay không, nhiều việc quá nên em quên mất vụ này”
Túc Mạch Dao cúi đầu suy nghĩ, Túc Phù Tô cũng không nói gì nữa, hai người cứ im lặng giải quyết nốt bữa ăn.
Ăn cơm trưa xong, Túc Mạch Dao ghé qua siêu thị mua vài thứ cần thiết rồi mới trở về nhà. Cô đăng nhập vào “Yêu Họa Loạn Thế”, đứng giữa thành Kim Lăng khẽ gọi một tiếng “bảng thông tin”, trước mắt lập tức có một bảng trong suốt hiện ra.
Nhân vật [Phù Đồ] đã lên được cấp 65 rồi, sau khi tiêu diệt boss ải lv60 cũng được một đoạn thời gian, có lẽ lúc này cô nên đi học kĩ năng mới, nhân tiện tìm cho nhân vật này một ít trang bị, mặc mãi một bộ đồ lam thì tới mùa quýt mới đánh lại hai kẻ kia.
Đến bản đồ riêng dành cho hệ Pháp sư, Túc Mạch Dao đứng trước thiền điện, bên cạnh NPC Đại Đệ Tử chuyên dụng cho việc học kĩ năng. Cô đọc qua một lượt các kĩ năng, quyết định chọn một kĩ năng gọi là “Thiên Thu Tắc”. “Thiên Thu Tắc” là kĩ năng khống chế đơn thể, khiến cho người bị chỉ định rơi vào trạng thái “choáng”, không thể di chuyển, không thể dùng kĩ năng cũng không thể dùng thuốc, kĩ năng này còn có một hiệu ứng đi kèm phát sinh, sau khi dùng “Thiên Thu Tắc” trúng mục tiêu, sau đó dùng thêm “Ngục Tù Vĩnh Hằng”, mục tiêu sẽ bị mất một lượng máu nhất định mỗi giây.
Mỗi hệ đều có ưu thế này, nếu biết cách kết hợp hai kĩ năng tương ứng thích hợp, sẽ sinh ra một hiệu ứng kĩ năng khác.
Đáng lý những thứ này sau khi nhân vật lên level 75, có cơ duyên mở ra nghề nghiệp ẩn mới có thể biết những kĩ năng nào kết hợp được với nhau, Túc Mạch Dao đã sớm qua giai đoạn đó, hơn nữa cô còn giúp cả sever mở được nghề nghiệp ẩn nên những thứ này cô đều nhớ rõ.
Rời khỏi thiền điện, Túc Mạch Dao đang suy tính nên lên chợ tìm trang bị hay tìm một Thợ rèn nào đó đặt trang bị theo yêu cầu thì một đoạn đối thoại thình lình nhảy ra.
[Mật] Thần : Sư phụ, cứu tôi.
Túc Mạch Dao nhận được lời kêu cứu của tiểu đồ đệ, vội vàng hỏi vị trí của hắn, sau khi có được đáp án chính xác thì triệu hồi thú cưỡi phóng như bay về hướng đó.
Lúc cô đuổi đến nơi liền thấy một đám nam nhân cao to vây quanh tiểu đồ đệ ở giữa, có ý đồ muốn động thủ.
Túc Mạch Dao lập tức phóng một kĩ năng khống chế phạm vi rộng ra, tranh thủ chút thời gian ít ỏi đám người kia bị lóa mắt, túm lấy đồ đệ ra che chở sau lưng.
[Phụ cận] Phù Đồ : Các người muốn làm gì?
Không kịp chạy, chỉ có thể bảo hộ tới đâu hay tới đó…
[Thần] đứng sau lưng [Phù Đồ], nhìn nữ Pháp sư mảnh khảnh bất chấp hết thảy che chở cho hắn, không hiểu sao trong miệng toàn là vị ngọt.
[Phụ cận] Địch không lùi thì ta lùi : Hóa ra yêu nữ thực sự là sư phụ của tên nhóc này!
[Phụ cận] Đông Thành chủ : Ta đã bảo rồi.
[Phụ cận] Chỉ muốn ăn mãi không mập : Yêu nữ, mau kêu đệ tử của cô đưa trang bị “Thần Khí” kia ra đây! Nếu không…*icon cắt cổ*
[Phụ cận] Suốt ngày chỉ làm bóng đèn : Nói nhiều với cô ta làm gì? Giết cả hai, vừa được trang bị vừa được danh vọng!
Túc Mạch Dao nhíu mày thật chặt, tên [Đông Thành chủ] kia quả nhiên là gọi người đến đoạt trang bị của tiểu đồ đệ. Tròng mắt cô xoay chuyển, nghĩ ra một kế.
[Phụ cận] Phù Đồ : Trang bị kia đã bán cho đệ nhất cao thủ thần bảng-[Huyết Vũ] rồi, các người có đe dọa chém giết kiểu gì cũng vô dụng!
Đồng thời lúc đó cô gửi một tin riêng đến tiểu đồ đệ.
[Mật] Phù Đồ : Tôi khiến bọn hắn phân tâm, cậu mau dùng truyền tống trận vào khu an toàn.
Thứ trang bị kia chắc chắn còn nằm trong túi của tiểu đồ đệ, nếu bị bọn họ giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ rơi ra, thứ quý giá như vậy thà đem tiêu hủy còn hơn để nó rơi vào tay đám đê tiện này.
[Mật] Thần : Nhưng mà sư phụ…
[Mật] Phù Đồ : Không nhưng nhị gì cả! Mau đi đi!
Trong lúc hai người âm thầm trao đổi thì bên kia đám người kia đã nháo nhào lên.
[Phụ cận] Địch không lùi thì ta lùi : Yêu nữ, mày định lừa ai đấy?
[Phụ cận] Chỉ muốn ăn mãi không mập : Muốn bọn tao đến gặp [Huyết Vũ] à? Nằm mơ!
Túc Mạch Dao liếc mắt, chiêu thức khống chế diện rộng của cô đã hồi lại rồi, đưa tay đẩy [Thần] một cái. Tiểu đồ đệ không tự nguyện lắm nhưng vẫn mở ra một cái truyền tống trận.
Đám người kia vừa nhìn thấy truyền tống trận liền biết hai người họ muốn chạy.
[Phụ cận] Đông Thành chủ : Hay lắm! Dám lừa ông đây! Giết cả hai đứa nó cho tao!
Túc Mạch Dao phóng ra kĩ năng khống chế giữ chân đám người kia lại, [Thần] nháy mắt đã biến mất, xem ra là về khu an toàn rồi. Bởi vì sử dụng kĩ năng nên Túc Mạch Dao không có thời gian dùng truyền tống trận, cô mở túi ra liền thấy “Bạch Trử Liên” nằm trong góc, không suy nghĩ nhiều nhiều chọn sử dụng.
Tên trên đỉnh đầu nháy mắt trở về màu trắng.
Thời gian kĩ năng vừa lúc hết hiệu lực, đám người kia không nói hai lời liền nhào lên tấn công Túc Mạch Dao.
Cô hít sâu một hơi, đối phó với một tên thì cô thừa sức chạy nhưng đông như thế này…Kĩ năng của nhân vật lại không có sát thương đi kèm, khống chế một tên thì một tên khác lại nhào lên.
Bọn họ nhanh chóng đánh rớt nửa thanh máu của cô, Túc Mạch Dao mím môi, may mắn là trong túi không có vật phẩm quý giá nào, có chết cũng chỉ mất ngân phiếu và kinh nghiệm.
Trước mắt là khung cảnh hai màu đen trắng, nhân vật [Phù Đồ] ầm ầm ngã xuống, trường trượng tùy tiện ném qua một bên, sẵn tiện cống hiến ra một ít ngân phiếu. Túc Mạch Dao không chọn hồi sinh mà nằm tại chỗ, cô mở bảng thông tin nhân vật ra, may mắn là thanh kinh nghiệm bị trừ sạch sẽ nhưng vẫn không rớt cấp.
Thi thể của nữ Pháp sư áo sư y phục lam nằm cô độc lẻ loi trên nền cỏ, trông thập phần thê lương, bên cạnh còn có một đám người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô, giống như chỉ cần cô có động thái gì đó liền vồ tới cắn một ngụm.
[Đông Thành chủ] là người hạ sát Túc Mạch Dao, tên của hắn lập tức chuyển sang màu đỏ, lúc này hắn khó chịu vò đầu.
[Phụ cận] Đông Thành chủ : Mẹ nó! Yêu nữ này tên màu trắng khi nào thế?
[Phụ cận] Suốt ngày chỉ làm bóng đèn : Ban nãy chỉ lo giết chết cô ta, không để ý nữa.
[Phụ cận] Địch không lùi thì ta lùi : Trước khi chết cô ta nhất định phải cắn ngược lại chúng ta một cái? Đê tiện!
Túc Mạch Dao nằm trên đất cười lạnh, một đám cao thủ vây quanh giết một account nhỏ thì là quân tử chắc?
Có lẽ phải nên đi tìm trang bị tốt một chút thôi, để sau này rơi vào trường hợp này còn chạy thoát được…
[Đông Thành chủ] còn đang mồm miệng mắng chửi thì bỗng dưng cảm nhận được gì đó ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là khung cảnh một quân đoàn ngồi trên thú cưỡi từ trên trời giáng xuống, người cầm đầu là một Thích khách nam cưỡi “Thần Quang”, đôi cánh “Lam Mộng” như hòa mình vào trong bầu trời. [Đông Thành chủ] nhất thời bị chấn động, trong nháy mắt không biết nói gì.
Nam Thích khách chuẩn xác nhảy xuống trước mặt nữ Pháp sư nằm bất động trên đất, hắn đưa song đao chặn trước mặt đám người kia, quanh thân tỏa ra màu sắc lập lòe kì ảo khiến người khác lóa mắt.
Tầm mắt Túc Mạch Dao dừng lại trên thân ảnh của nam Thích khách.
[Huyết Vũ]…
Hai chữ này làm Túc Mạch Dao theo bản năng run lên mà không hiểu vì sao…
Trên người hắn màu sắc đậm hơn một chút, chứng tỏ so với lần trước gặp đã có thêm một trang bị “Thần Khí” nữa rồi…
Đúng là đại thần nhà người khác không làm chúng ta thất vọng!
[Thệ Thủy Niên Giai] cũng đã đáp xuống, hắn xoay trường trượng một vòng, trường trượng phát ra ánh sáng uy hiếp mãnh liệt.
Đám người [Đông Thành chủ] nhanh chóng bị bao vây, những người mới xuất hiện đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
[Phụ cận] Chỉ muốn ăn mãi không mập : Ỷ Thiên Lâu chúng mày đây là có ý gì?
[Phụ cận] ??? : Hình như tao từng nói, [Phù Đồ] chính là bang chủ phủ nhân của Ỷ Thiên Lâu…
[Phụ cận] Địch không lùi thì ta lùi : ???
[Phụ cận] Địch không lùi thì ta lùi : Cái gì cơ?
Chuyện này bọn hắn không hề biết…
[Phụ cận] ??? : Haha! Xem ra tên [Đông Thành chủ] không nói với bọn mày à? Bị nó lợi dụng còn vui vẻ như vậy?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm [Đông Thành chủ] khiến hắn hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt, thều thào giải thích.
[Phụ cận] Đông Thành chủ : Cái kia…
[Phụ cận] Đông Thành chủ : Tao tưởng bọn nó nói đùa…
Không đợi [Đông Thành chủ] nói câu tiếp theo, [Huyết Vũ] đã giơ song đao lên, hiệu ứng phượng hoàng bay thẳng lên bầu trời, cánh chim uốn lượn theo lưỡi đao, một kích tất sát, ngay lập tức lấy mạng của [Đông Thành chủ]
Bang chủ đã ra tay mở màn, những người khác cũng không đứng yên được, lập tức lao vào chém giết.
Đám người kia ban nãy vì đuổi giết [Phù Đồ] mà sẵn sàng mở chế độ “Chiến đấu”. Khi đang ở chế độ này chứng tỏ bạn muốn chủ động công kích người khác, nếu bị người khác giết chết thì chính mình hại mình, tự làm tự chịu, ban nãy vì quá mức ngạc nhiên vì sự xuất hiện của đám người Ỷ Thiên Lâu nên bọn hắn quên không tắt chế độ “Chiến đấu” đi, thành ra khi chết đi cũng không gây ra thiệt hại gì cho bên ra tay…
Một đống trang bị cùng ngân phiếu rơi đầy đất, phủ đầy cả một vùng…
Bọn hắn chết đi liền chạy biến, rất nhanh chỉ còn lại đám người Ỷ Thiên Lâu cùng một nữ Pháp sư vẫn còn nằm bất động.
Một Mục sư tiến lên hồi sinh Túc Mạch Dao, cô chần chờ vài giây liền nhấn đồng ý.
Nhân vật nữ Pháp sư nhanh chóng ngồi dậy, nhặt lại đúng số ngân phiếu đã rơi ra, dùng thuốc hồi máu xong xuôi mới nói.
[Phụ cận] Phù Đồ : Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ.
[Phụ cận] ??? : Vậy khi nào cô lấy thân báo đáp?
Mọi người :…
Túc Mạch Dao “…”