Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 14
Túc Phù Tô đứng trên đài tỉ võ, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, trên đỉnh đầu con số đang đếm ngược, trước khi trận đấu bắt đầu sẽ có 10 giây chuẩn bị, khi con số hạ về 0 thì trận đấu chính thức bắt đầu.
Túc Phù Tô hạ mắt điều chỉnh bảng kĩ năng, xong xuôi liền dứt khoát tắt những âm thanh hỗn loạn xung quanh đi, lúc này cô sẽ không để những thứ đó làm cho phân tâm, việc cô cần làm là chuyên tâm lắng nghe chỉ dẫn của Túc Mạch Dao.
[Bổng Bổng] là một Mục sư nhưng lại chọn hệ chiến đấu, cô ta còn mang trang bị của một Pháp sư, đương nhiên điểm sát thương của cô ta sẽ cực kì cao nhưng bù lại phòng thủ sẽ yếu.
Một khi trúng đòn liền không chịu nổi quá ba kích…
Thời gian chuẩn bị vừa hết, [Bổng Bổng] bên kia đã đưa quyền trượng lên cao, cơ hồ muốn phát ra công kích.
Bên tai Túc Phù Tô vang lên âm thanh của Túc Mạch Dao “ Là kĩ năng 60. Em mau lùi lại năm bước”
Túc Phù Tô điều khiển nhân vật làm theo lời Túc Mạch Dao nói.
Gần như ngay lập tức quyền trượng của [Bổng Bổng] phát ra một loạt hiệu ứng màu xanh lá, một quả cầu độc phóng ra ngay vị trí của Túc Phù Tô vừa đứng, nổ bùm bùm vang vọng.
Bởi vì Túc Phù Tô lùi ra xa, khoảng cách hai người đã nằm ngoài phạm vi công kích của [Bổng Bổng], bắt buộc cô ta phải tiến lên mấy bước.
“4…3…2…1…Ngay lúc này!”
Túc Phù Tô sắc mặt ngưng trọng, trường trượng trong tay phát ra ánh sáng đỏ lập lòe.
[Bổng Bổng] giật thót, cả người cô ta bất động, kĩ năng “Ngục Tù Vĩnh Hằng” từ trên không trung chụp xuống, giống như bàn tay của Phật Tổ, người bị trúng chiêu không có cách nào thoát ra, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Bị trúng kĩ năng “Ngục Tù Vĩnh Hằng”, thêm hiệu ứng thiêu đốt của pháp bảo, mỗi giây sẽ bị mất một lượng máu nhất định. Mười hai giây trôi qua, thanh máu của [Bổng Bổng] chỉ còn lại ba phần tư.
Túc Phù Tô tặc lưỡi, đúng là chênh lệch về trang bị có khác. Kĩ năng bá đạo như vậy mà chỉ có thể rút được một tí máu của cô ta!
“3…2…1…Kĩ năng 55, tiếp tục!”
Túc Phù Tô bị tiếng quát của Túc Mạch Dao làm cho giật mình, vội vàng phóng ra kĩ năng 55.
“Ngục Tù Vĩnh Hằng” vừa hết, lại đến một “Hư Không”. “Hư Không” là kĩ năng đơn mục tiêu, khiến cho kẻ thù tiến vào trạng thái “Ngất ngưỡng”, khi bị trúng hiệu ứng liền không thể dùng kĩ năng hay đạo cụ nào, cả di chuyển cũng không thể.
[Bổng Bổng] cả quá trính không thể di chuyển, lại bị Túc Phù Tô rút thêm một đoạn máu, nháy mắt cô ta chỉ còn một nửa thanh máu.
“3…2…1…Đến đi”
“Hư Không” hết tác dụng vừa vặn thời gian hồi chiêu của “Ngục Tù Vĩnh Hằng” vừa hết, [Bổng Bổng] còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một lần nữa, lồng giam từ trên trời rơi xuống, khóa chặt cô ta vào bên trong.
[Bổng Bổng] suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, tức giận điên cuồng mắng chửi.
[Phụ cận] Bổng Bổng : [Phù Đồ], cô thật hèn hạ!
[Phụ cận] Phù Đồ : Hèn hạ? Cô bị điên à? Chiêu thức nào không phải là chiêu thức?
Người xem bên ngoài không nhịn được trợn mắt há mồm, không nghĩ tới còn có lối chơi biến thái như vậy!
Có còn để người khác sống hay không?
Chơi vậy ai chơi lại???
[Thế giới] ??? : Hahahaha!!! Quả nhiên là đệ nhất tà giáo yêu nữ, ra tay cũng thật là…thô cmn bạo!
[Thế giới] ??? : Mẹ nó! Sao trước giờ chưa từng thấy Pháp sư nào theo con đường khống chế này hết vậy? Quá mức kinh khủng!
[Thế giới] Cửu vĩ hồ : [Phù Đồ] mày có ngon ra so chiêu đi, chơi trò gì hèn hạ vậy hả?
[Thế giới] Ám Vô Dạ : Lầu trên cô có vấn đề về suy nghĩ à? Mấy thứ đó chẳng lẽ [Phù Đồ] tự biến ra được?
[Thế giới] ??? : Đã giám định xong, chỉ có hai chữ “Đáng Sợ”!
[Thế giới] Bỉ Ngạn Hoa : Chả theo phe nào cả nhưng phải cảm thán một câu, [Phù Đồ] ra chiêu dồn dập như vậy [Bổng Bổng] còn có cơ hội để thở sao?
Túc Phù Tô không có tâm tình đi quan tâm kênh thế giới bàn tán những gì, cô chỉ tập trung mười phần vào giọng nói của Túc Mạch Dao.
“Đổi bảng kĩ năng sang bảng 2, áp sát [Bổng Bổng] đi”
Túc Phù Tô nhíu mày, động tác hơi khựng lại nhưng vẫn nghe lời Túc Mạch Dao. Yêu nữ vận hắc y nhanh chóng lao tới, “Ngục Tù Vĩnh Hằng” vừa biến mất người xem đã thấy khung cảnh hai người trên đài thân mật dán chặt vào một chỗ.
[Thế giới] ??? : [Phù Đồ] làm gì vậy? Giữ khoảng cách rồi tung chiêu như ban nãy là kết thúc trận đấu đẹp rồi!
[Thế giới] Súy Thương : Chẳng lẽ là muốn đổi phong cách chiến đấu?
[Thế giới] Hỏa Ca : Chắc là thấy đánh như ban nãy tốn thời gian quá, muốn kết thúc trận đấu sớm chăng?
[Thế giới] ??? : Với khoảng cách đó, [Bổng Bổng] ra chiêu chắc chắn sẽ không hụt, khoảng cách càng gần sát thương càng lớn, [Phù Đồ] chẳng lẽ muốn tự sát?
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, [Bổng Bổng] vừa hết hiệu ứng khống chế liền điên cuồng phát ra công kích liên tiếp, có lẽ là do cô ta đang hoảng loạn, cảm thấy thất bại ngay trước mắt làm cho sợ hãi, chỉ muốn giết chết [Phù Đồ] càng nhanh càng tốt, bao nhiêu chiêu thức sát thương lớn đều đào ra trong lúc tuyệt vọng.
Người xem đều nín thở nhìn chằm chằm lên võ đài, không hiểu dụng ý của [Phù Đồ] là gì, công kích của [Bổng Bổng] khiến thanh máu của cô tụt không phanh, quyền trượng tỏa sáng kinh người, kĩ năng quần công nổ tung cả võ đài, thanh máu của [Phù Đồ] chỉ còn lại một chấm nhỏ, sau đó biến thành một khoảng trắng.
[Bổng Bổng] hai mắt trừng lớn, đối phương đã trắng cây máu rồi!!!
Cô thắng!!!!
Thực sự thắng rồi!!!
Không để [Bổng Bổng] kịp thốt ra lời nào, nhân vật [Phù Đồ] bay lên không trung, được bao bọc trong một huyết cầu hình hoa hồng lớn, trên không trung nhảy ra dòng chữ màu đỏ tươi.
“Huyết Tế Trùng Sinh”
Trên võ đài, tất cả những công kích từ nãy đến giờ của [Bổng Bổng] lại xuất hiện, chỉ khác mục tiêu mà thôi.
Toàn bộ những công kích đó đều nhắm vào [Bổng Bổng]!!!
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hiệu ứng kĩ năng bay loạn xạ, lóe sáng cả vùng trời, nữ Mục sư y phục hoa lệ ngã xuống.
Hệ thống lập tức phát ra tin tức.
[Sự kiện] : Hệ thống thông báo – [Phù Đồ] level 65 tại võ đài sinh tử đánh bại [Bổng Bổng] level 78.
Kênh thế giới trong lúc nhất thời liền bùng nổ.
[Thế giới] ???: Tôi vừa xem cái gì thế này???
[Thế giới] Súy Thương : Mù mắt tôi rồi!!!
[Thế giới] Tiểu Hỏa Long : Ảo! Quá ảo!!!
[Thế giới] Địch không lùi thì ta lùi : Nhất định là hack!!!
[Thế giới] Tiểu Muội Muội : Cả nhà lầu trên mới hack!!!
[Thế giới] ??? : Làm thế nào mà…
[Thế giới] ??? : Ta có quay video lại đây, ai có thắc mắc gì mời lên diễn đàn!!!
Túc Phù Tô đến lúc này vẫn không thể tin được là mình đã thắng, cô nhảy cẫng lên reo hò trong vui sướng, co giò chạy khỏi võ đài, hướng nam Cung thủ vẫn đứng đó từ nãy đến giờ, như một viên pháo nhỏ nhào vào lòng người kia.
” Chị, chị thực sự quá bá đạo! Sùng bái!!! Sùng bái!!!”
Túc Mạch Dao điều khiển nhân vật [Mục Dao] gõ đầu Túc Phù Tô một cái, cười cười “Giải quyết xong thì nhanh chóng đi nghỉ ngơi, cũng đã trễ rồi”
Túc Phù Tô gật đầu như trống tỏi, cười hì hì “Chị yên tâm, em sẽ quay lại đoạn xấu mặt của cô ta, mỗi ngày đều lấy ra xem làm động lực!”
Túc Mạch Dao nhún nhún vai, trực tiếp đăng xuất khỏi “Yêu Họa Loạn Thế”, cô còn chưa sửa xong bài luận của Túc Phù Tô.
Đến khi thân ảnh của nam Cung thủ biến mất, đám người “Ỷ Thiên Lâu” mới lục đục tản đi.
Túc Phù Tô đắc ý đứng trước mặt [Bổng Bổng], khoanh tay phun một ngụm.
[Thế giới] Phù Đồ : Tân nương, thực hiện giao kèo đi chứ? Thua là thua, không trốn tránh trách nhiệm được đâu!
[Thế giới] Vạn Lý Bách Ca : [Phù Đồ], em đừng có quá đáng!
[Thế giới] Phù Đồ : Tôi quá đáng? Nếu tôi thua các người có bỏ qua cho tôi không?
[Thế giới] Thiên Thiên : Ái chà chà, có người thua rồi trốn nợ!
[Thế giới] Một giọt lệ sầu : Vô liêm sỉ!!!
[Thế giới] ??? : Có chơi thì có chịu! Mau nhận thua đi!
[Vạn Lý Bách Ca] bị cả kênh thế giới mắng chửi không thương tiếc, đám “bạn tốt” của hai người bọn họ cũng không thấy bóng dáng, không biết đã lặn đi đâu. Ngay cả [Bổng Bổng] cũng biến mất.
[Vạn Lý Bách Ca] bị đám người dùng kĩ năng trói lại, yêu cầu cho [Phù Đồ] một lời giải thích, chính hắn đưa ra yêu cầu tỉ thí, thua thì lại cúp đuôi bỏ chạy, là đàn ông nói được phải làm được, há có chuyện nói cho sướng mồm, người khác bỏ qua dễ dàng như vậy?
[Vạn Lý Bách Ca] quẫn bách, tức giận đến mức run người, hắn như thế nào phải chịu trách nhiệm cho chuyện này chứ?
Một đám bằng hữu gặp chuyện liền lặn không thấy tăm hơi, đến cả nương tử nói kề vai sát cánh vượt qua gian khổ, thề non hẹn biển các kiểu cũng đã nhanh chân bỏ hắn lại rồi chạy mất.
[Vạn Lý Bách Ca] chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hiện tại, nhưng hắn không thể làm gì được, nếu không giải quyết chuyện này êm đẹp, chỉ sợ ngay ngày mai liền sống không an ổn với những người này.
[Vạn Lý Bách Ca] cắn răng, nếu [Bổng Bổng] đã vô tình thì đừng trách hắn vô nghĩa. [Vạn Lý Bách Ca] ở trên kênh thế giới phát một tin.
[Thế giới] Vạn Lý Bách Ca : [Phù Đồ], tôi ở đây xin lỗi cô. Là [Bổng Bổng] chen chân vào giữa chúng ta, cô ấy chính là tiểu tam thích dòm ngó chồng người khác. Còn tôi lại là kẻ vong ân phụ nghĩa, khi cô gặp nạn liền vứt bỏ cô chạy theo người khác.
Túc Phù Tô mừng rỡ ngoài ý muốn, vốn chỉ muốn [Bổng Bổng] xấu mặt mà thôi, không nghĩ tới [Vạn Lý Bách Ca] cũng đến góp vui, đêm nay nhất định ngủ ngon hơn bao giờ hết, nửa đêm cũng có thể hạnh phúc cười tỉnh!!!
[Thế giới] Phù Đồ : Ai ui! Được tân lang tự mình thừa nhận thì còn gì bằng. Nhưng không phải chỉ vài ba câu nói là chuyện này coi như xong đâu.
[Thế giới] Phù Đồ : [Vạn Lý Bách Ca], lần sau sẽ tới lượt ngươi!
Túc Phù Tô để lại một câu nói đầy ẩn ý rồi trực tiếp thoát khỏi “Yêu Họa Loạn Thế”, để lại một đám người cùng câu chuyện bàn luận dài không dứt.