Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 2
Giang Hạc lần đầu tiên tiếp xúc với tu sĩ hùng mạnh ở khoảng cách gần như thế, có chút chịu không nổi uy áp của đối phương, run rẩy đáp “Vâng, đa tạ sư phụ ưu ái”
Sư phụ y là chưởng môn Cửu Linh tông môn, lại còn vừa kiểm tra thiên phú xong liền nhận, nhất định y cực kỳ đặc biệt …
Cảm giác thỏa mãn lan tỏa từng chân tơ kẽ tóc khiến Giang Hạc thoải mái đến mức ngón chân duỗi thẳng ra, sung sướng ngất trời.
Chẳng lẽ y đích thực là thiên tử?
Lạc Tiệm Khoan lựa chọn Giang Hạc xong liền muốn đem y đi về lập tức tu luyện, không ngờ bị y từ chối “Sư tôn, con muốn biết những người còn lại sẽ chọn ai”
Giang Hạc nói xong còn ném cho Mục Dã một ánh mắt an ủi, giống như hi vọng hắn chọn được sư phụ tốt vậy.
Lạc Tiệm Khoan cũng không làm khó dễ, thời gian qua lão rất hài lòng về Giang Hạc, thông minh lại tốt bụng, hiện tại có thêm thiên phú bẩm sinh, ưu ái một chút cũng không vấn đề.
Mục Dã mỉm cười đối thượng, khóe mắt cong cong, lúc này mục đích của hắn đã đạt được, lười phải giả bộ nhu thuận với y nữa.
Giang Hạc nhíu mày, cảm giác nụ cười của Mục Dã hình như có chút hả hê…
Những hài tử khác lần lượt chọn sư phụ, các trưởng lão tuy không quá thích thú cũng không bày tỏ thái độ gì, đến lượt Mục Dã, hắn đứng giữa sân viện, dõng dạc hô “Ta muốn chọn phong chủ Hắc Ám phong làm sư phụ”
Số người biết đến Hắc Ám phong quả thật không nhiều, một đứa trẻ có thể thốt ra những lời này khiến cho Lạc Tiệm Khoan cảm thấy hứng thú dạt dào.
“Ngươi biết Hắc Ám phong?”
Mục Dã cung kính đáp “Biết rõ, ta muốn Đường Nghê phong chủ làm sư phụ”
Tư Đồ Trường Phong nghi hoặc “Tại sao?”
Mục Dã mỉm cười khóe mắt híp lại “Ta muốn đến báo ân!”
Khi hắn bị cả tam giới truy sát, chỉ có nàng đưa tay về phía hắn, cho dù đó chỉ là khoảnh khắc trong nháy mắt, đến chết hắn vẫn không quên được.
Lạc Tiệm Khoan nhướn mày đánh giá Mục Dã, đứa trẻ này đem đến cho lão cảm giác không thoải mái, nhưng hắn đã vượt qua kỳ khảo thí lại còn đạt yêu cầu của Cửu Linh tông môn đạt ra, không có lý do gì để từ chối.
“Ngươi đợi một lát”
Lão quay đầu nhìn về phía đệ tử ngoại viện đang đứng một bên “Đường Nghê đâu? Tại sao giờ này vẫn chưa đến?”
Đệ tử ngoại viện có chút khó xử “Sư cô hiện vẫn chưa tỉnh ngủ ạ…”
Mục Dã “…”
Quả nhiên…
Lạc Tiệm Khoan trừng mắt “Còn không biết đi gọi sư cô dậy?”
Đệ tử ngoại viện lập tức vâng vâng dạ dạ, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
Một khắc rất nhanh trôi qua, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh nhảy từ ngự kiếm xuống, nữ nhân vận hắc y, môi tô son đỏ, mắt hồ ly nhếch cao, cả người giống như phủ thêm một tầng ma khí khiến cho người khác cảm giác không nên đến gần.
Nữ nhân không mang hài, chỉ có một vòng ngọc quấn quanh bàn chân trắng nõn, khi đạp lên đất còn vang lên âm thanh va chạm giữa các hạt châu.
“Chưởng môn sư huynh, đã nói đừng quấy rầy ta mà”
Nữ nhân dụi dụi mắt, một bộ dáng mơ màng.
Lạc Tiệm Khoan cười đầy hả hê “Đường Nghê, hoa đào của ngươi tìm đến cửa!”
Đường Nghê nửa tỉnh nửa mê nhìn sang hướng Mục Dã, còn chưa kịp nói gì thì hắn đã bùm một tiếng quỳ xuống hô
“Sư tôn!”
Đường Nghê “…”
Vừa ngủ một giấc liền có thêm đệ tử?
Nàng nhíu mày không vui “Ngươi là ai? Đừng có gọi bậy!”
Mục Dã cung kính dập đầu “Ngài đã quên, năm xưa ngài cứu ta một mạng, còn nói sau này đến Cửu Linh tông môn nhận ngài làm sư”
Đường Nghê bước đến, xách cổ áo Mục Dã lên, hệt như xách một con gà nhỏ, nàng đánh giá nhan sắc của đứa trẻ này, xác định không quen mới nói “ Ngươi nhầm người”
Tên nhóc này nhỏ như vậy, cùng lắm là mười một mười hai tuổi, nàng vẫn không có mất trí đến nỗi kí ức mười năm gần đây cũng quên.
Mục Dã si mê ngắm nhìn dung nhan mà hằng đêm hắn vẫn nằm mộng, đến khi nghe nàng hừ lạnh một tiếng mới hoàn hồn “Tiên nhân, năm đó ngài cứu ta, còn nói màu sắc của ta đặc biệt”
Một lời vừa nói ra, toàn bộ đều sững sờ.
Bởi vì Đường Nghê vốn là một người mù màu…
Trong mắt nàng chỉ có hai màu đen trắng, đây là sự thật mà từ trên xuống dưới Cửu Linh tông môn người người đều biết.
Diệp Lan Ngọc khoanh tay đi đến “Đường Nghê, xem ra hài tử này thực sự là lầm người rồi”
Đường Nghê không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Mục Dã, nhìn đến mức hắn theo bản năng mà run rẩy, cảm giác ánh mắt kia có thể đem hắn lột sạch từ trong ra ngoài.
Qua một lúc lâu sau, Đường Nghê bỗng dưng buông Mục Dã ra khiến hắn ngả chổng vó, nghiêm túc nói “Đứa trẻ này, ta nhận!”
Thiên Ninh Tỳ từ khi xuất hiện đến hiện tại không hề nói một lời, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng “Ngươi…”
Suy nghĩ cho kĩ…
Đường Nghê một ánh mắt cũng không cho hắn, thản nhiên nắm tay Mục Dã kéo đi “Ta cảm thấy không khỏe, xin phép dẫn đệ tử về nghỉ ngơi”
Mục Dã thu hồi tầm mắt từ người Thiên Ninh Tỳ, ngoan ngoãn để cho Đường Nghê dắt tay.
Nàng đem Mục Dã bế bổng nhảy lên kiếm, nháy mắt đã đi xa một đoạn.
Lạc Tiệm Khoan mệt mỏi xoa trán “Mãi không trưởng thành được”
“Được rồi, giải tán hết đi”
Chưởng môn đã hạ lệnh, mọi người cũng không tiện nói thêm cái gì, đám trưởng lão nhanh chóng cáo lui, dẫn theo đệ tử mỗi người một hướng rời đi.
Đường Nghê dẫn Mục Dã về Hắc Ám phong, trúc xá thô sơ ẩn giấu sau sơn đạo quanh co, vừa nhìn là biết chủ nhân nơi này không thích ồn ào cũng không thích bị người lạ quấy rầy.
Nàng ném Mục Dã xuống đất, hạ giọng “Phía sau có một hàn đàm, đi tắm rửa đi”
Mục Dã đã sớm có kinh nghiệm, lần này tiếp đất an toàn, hắn cúi đầu đáp “Vâng”
Đến khi Mục Dã đem theo y phục do Đường Nghê chuẩn bị đến hàn đàm, phát hiện nước trong hồ tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, lại còn có một màu xanh lục khác thường. Hắn quệt một đường nước, sau đó đưa lên miệng nếm thử.
Là Xích Thảo dùng để đả thông kinh mạch…
Xem ra Đường Nghê lén lút chuẩn bị những thứ này cho hắn.
Mục Dã vờ như cái gì cũng không biết, thản nhiên ngâm mình trong nước, đến khi cảm thấy cả người đều thoải mái muốn bay lên thì mới trở về trúc xá.
Hắn chần chờ một chút mới đẩy cửa gỗ vào, nơi này quanh năm không có ngoại nhân, chỉ duy nhất Đường Nghê ở nên không có phòng nào khác, hắn không biết nên nghỉ ngơi ở đâu.
Bên trong Đường Nghê ngồi một trên bàn trúc xem sách cổ, cảm nhận được Mục Dã đứng ở cửa liền lên tiếng “Biết nấu ăn không?”
Mục Dã “…”
Đột nhiên có cảm giác không lành…
Hắn ăn ngay nói thật “Biết ạ”
Quả nhiên ngay sau đó, một đống nguyên liệu nấu ăn tươi mới xuất hiện ngay trước mắt hắn.
“Đi nấu cơm trưa, nấu gì cũng được, khó nuốt ta liền chém rớt ngươi”
Mục Dã “…”
Phương thức ở chung của bọn họ hình như có gì đó không đúng…
Cho dù uất ức như thế nào Mục Dã vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhu thuận ôm đống nguyên liệu rời đi.
Đường Nghê nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, trầm mặc không nói.
Đến khi nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn, nàng cũng không nhịn được kinh ngạc.
Một hài tử đáng lý ra không thể nấu ăn thuần thục như thế, rốt cuộc quá khứ của đã trải qua những chuyện đau khổ gì?
Thực sự rất ngon…
Mục Dã ngồi bên cạnh Đường Nghê, chống cằm thỏa mãn nhìn nàng bắt đầu ăn, khuôn mặt luôn lạnh lùng xa cách hiếm khi tỏ ra hạnh phúc ngập tràn.
Hắn đã từng ngày ngày nấu ăn cho nàng, đương nhiên biết rõ khẩu vị Đường Nghê.
Mục Dã ngại ngùng nói “Sư tôn…không quá khó ăn chứ ạ?”
Đường Nghê dừng đũa nhìn hắn, đáp “Rất ngon, ngươi cũng ăn đi”
Lúc này Mục Dã mới chần chờ cầm đũa lên, không khí trên bàn ăn hòa hợp ấm áp, thỉnh thoảng Đường Nghê cũng gắp thức ăn cho tiểu đệ tử, không để ý bát cơm của hắn liền đầy ắp.
Cơm nước no đủ, Đường Nghê mới trực tiếp vào vấn đề chính “Trước đây ta thực sự cứu ngươi sao?”
Mục Dã “Vâng ạ, đệ tử chưa từng có nửa câu giả dối”
Đường Nghê nhíu mày, ánh mắt đối thượng cùng Mục Dã, tiểu tử này thực sự không nói dối.
Đây là bí mật cả đời của nàng, không thể nào nàng lại dễ dàng đi nói với người lạ như vậy…
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Mục Dã trong lòng có chút thấp thỏm, chuyện mù màu của Đường Nghê cũng là chuyện mà kiếp trước đến chết hắn vẫn không hiểu được. Nếu nàng quả thật là một người mù màu, vậy “màu sắc” mà nàng đã nói là thứ gì chứ?
Đường Nghê chân mày nhíu chặt, khiến cho Mục Dã cũng lo lắng theo.
Nàng trầm mặc nhìn đám hắc khí quấn quanh Mục Dã, thầm nghĩ, một màu đen huyền không pha tạp đúng là hiếm thấy.
Nghĩ ngợi một lúc, Đường Nghê cảm thấy có chút buồn ngủ, bèn đứng lên sờ đầu Mục Dã “Đừng nghĩ nhiều, vi sư mệt mỏi, có muốn ngủ cùng ta không?”
Mục Dã vốn đang đợi bị mắng “…”
Chết tiệt!
Nàng chính là đang dẫn sói lên giường!!!