Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 4
“Chưởng môn, ta muốn thu nhận hài tử này”
Mục Dã vốn đang chuẩn bị dập đầu với Lạc Tiệm Khoan để hoàn thành nghi thức bái sư, một nữ nhân lạ mặt từ trên ngự kiếm nhảy xuống, lập tức chạy tới bên này.
Lạc Tiệm Khoan vẻ mặt rèn sắt không thành thép, thở dài “Đường Nghê, muội đến trễ”
Đường Nghê hành lễ với Lạc Tiệm Khoan, sự chú ý vẫn đặt trên người Mục Dã.
Lạc Tiệm Khoan nhướn mày “Ngang nhiên cướp người muội cũng dám làm?”
Đường Nghê biễu môi “Biết đâu hắn thay đổi suy nghĩ, nhận muội làm sư phụ thì sao?”
Lão đỡ trán “Được rồi”, nói xong lại quay sang Mục Dã “Ý của ngươi là?”
Mục Dã đến cả mí mắt cũng không nâng, cúi đầu “Chưởng môn, hãy nhận ba lạy của đệ tử”
Cực kỳ dứt khoát, cực kỳ quyết đoán…
Trong lòng hắn ngập tràn khó chịu, nữ nhân này từ đâu ra hồ ngôn loạn ngữ…
Muốn làm sư phụ của hắn, nàng cũng xứng?
Đường Nghê nhướn mày, cảm thấy Mục Dã không thú vị, ánh mắt đảo qua đám hài tử còn lại, tầm mắt đột nhiên sang lên, lập tức chạy sang bên đó.
Nàng đứng trước mặt một nam hài, đưa tay ra với y “Muốn nhận ta làm sư phụ không?”
Mục Dã như có như không liếc sang nam hài kia, hình như y tên là Giang Hạc.
Giang Hạc…
Giang Hạc!
Không!!!
Mục Dã bừng tỉnh từ trong mộng, hô hấp rối loạn, mồ hôi thấm ướt một mảng lưng. Đường Nghê nằm bên cạnh cũng bị hắn làm tỉnh, khó chịu nhíu mày, mơ màng nói nhỏ “Làm sao vậy?”
Nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng mũi nũng nịu làm Mục Dã nháy mắt bình tĩnh lại, đưa tay dịu dàng gẩy gẩy cằm nàng “Không có gì sư tôn”
Đường Nghê giống như thực thoải mái, trong cổ họng phát ra âm thanh như mèo, sau đó cuộn tròn người ngủ tiếp.
Mục Dã ngẩn người nhìn mành giường vì gió mà uốn lượn, sau giấc mơ về kiếp trước kia hắn thực sự không chợp mắt nổi.
Lúc đó hắn không sớm nhận ra huyền cơ ở vòng thí luyện cuối cùng, đến khi chạy hơn trăm bậc thang mới phát giác có điều bất thường. Cũng vì sự chậm trễ này mà khi hắn vừa nhận Lạc Tiệm Khoan làm sư, Đường Nghê không cần ai hối thúc cũng tự mình chạy đến, cả hai liền xảy ra một cuộc tranh chấp.
Mà đối tượng tranh giành lại là hắn…
Mục Dã khi ấy ưu tú như vậy, trong mắt hắn sẽ có người khác sao, đáp án đương nhiên là không…
Ngoài chưởng môn ra, không ai xứng đáng làm sư phụ hắn.
Vì vậy hắn bỏ qua nàng, thậm chí không thèm phân vân một chút lập tức từ chối, tiểu tử Giang Hạc kia mới có cơ hội lọt vào mắt Đường Nghê.
Sau đó, hắn hối hận.
Phi thường hối hận…
Mục Dã xoay người chui vào lòng người nằm bên cạnh, mùi trúc thanh nhã quấn quanh chóp mũi, may mắn còn có cơ hội làm lại từ đầu…
Lần này, nàng là của hắn!
…
Đường Nghê trải qua một tháng yên bình, đến khi đọc xong trang cuối cùng của quyển thoại bản tình cảm đang thịnh hành trong tu chân giới, nàng bất giác nhận ra thời gian qua hình như nàng quên kiểm tra tiến độ tu luyện của tiểu đệ tử rồi.
Mục Dã ngoài thời gian sinh hoạt ra đều biến mất không thấy bóng dáng, ngẫu nhiên sẽ gặp hắn đang luyện khí ở rừng trúc, chắc hẳn chăm chỉ học hỏi lắm.
Đường Nghê nhấc chân đi đến rừng trúc, quả nhiên thấy Mục Dã đang luyện tập công pháp hệ mộc, xung quanh hắn có rất nhiều dây leo đang uốn éo chờ nghe lệnh như đang nhảy múa.
“Cũng không tệ lắm”
Đường Nghê rời khỏi bàn trúc hắn đã sớm biết, lúc này lại làm như giật mình vui sướng hô lên “Sư tôn”
Nàng giúp hắn lau một mặt đầy mồ hôi, quan tâm hỏi “Luyện tập đến đâu rồi?”
Mục Dã ngẩng mặt thuận tiện cho nàng lau, híp mắt hưởng thụ “Đã có thể điều khiển một số thực vật cùng chữa trị vết thương nhỏ rồi ạ”
Đường Nghê nói tiếp “ Quyển công pháp kia thì sao?”
“Còn một vài chỗ không hiểu nên ta vẫn chưa dám thử”
Đường Nghê nhíu mày, nghiêm túc căn dặn “Nếu cảm thấy nó nguy hiểm thì phải đưa lại vi sư, tính mạng quan trọng”
Mục Dã dịu ngoan đáp “Vâng ạ”
Hắn không khỏi nhớ lại những ngày tháng bên cạnh Lạc Tiệm Khoan, lão bề bộn nhiều việc như vậy không thể để ý chăm lo cho hắn, càng không quan tâm hắn tu luyện như thế nào, một thời gian dài ngẫu nhiên đến nhìn một cái.
Khi ấy hắn chọn sai công pháp, điên cuồng tu luyện liền bị phản phệ, đến khi bất tỉnh hai ngày Lạc Tiệm Khoan mới phát hiện ra.
Khi ấy lão nói, do hắn quá ưu tú nên lão thản nhiên tin tưởng, mặc sức cho hắn bay lượn, không ngờ rằng hắn sẽ phạm sai một lỗi cơ bản như vậy.
Đây không phải phương thức nuôi dạy mà Mục Dã muốn, hắn không cần một sư phụ như thế.
Ngay từ đầu hắn và Lạc Tiệm Khoan đã không hợp, quyết định kia đúng là một hồi sai lầm.
Mãi cho đến khi hắn tận mắt nhìn thấy Đường Nghê lo lắng đủ đường cho Giang Hạc, Mục Dã trước đó vẫn nghĩ phương thức sư đồ ở chung như thế chưa từng tồn tại.
Tuy nàng không hề đến xem hắn tu luyện nhưng mỗi đêm đợi sau khi hắn ngủ, Đường Nghê liền giúp hắn điều tức chân khí đến rạng sáng mới dừng lại. Nếu không phải Mục Dã giả bộ ngủ chắc hẳn sẽ không phát hiện ra một màn này.
Trong mắt người khác, Đường Nghê có thể không là một sư phụ tốt nhưng nàng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn mà một sư phụ nên có trong mắt hắn.
Bởi vì tham lam chút hơi ấm khó có được, kiếp trước hắn đã bắt nhốt, giam giữ nàng ở Luyện Ngục, cả đời cùng nhau trầm luân.
…
Mục Dã chậm rãi thu tay, những thực vật vây xung quanh hắn liền tản đi.
Hôm nay đã có thể điều khiển thuần thục hơn một chút rồi…
Vốn đang chuẩn bị một vòng tu luyện mới, dây đằng hắn điều khiển phía sau tĩnh xá đã cảm nhận được động tĩnh của Đường Nghê. Quả nhiên chưa đầy một phút, thân ảnh uyển chuyển của nàng đã xuất hiện sau lưng.
“Sư tôn”, Mục Dã chắp tay hành lễ.
Đường Nghê bước đến, ném cho hắn một bộ y phục “Chúng ta chuẩn bị xuống núi”
Đến khi ngồi trên ngự kiếm phi hành, Mục Dã mới biết vì sao Đường Nghê lại vội vàng như vậy.
Ở thôn Điền An cách Cửu Linh tông môn hơn nghìm dặm về phương Bắc, bởi vì yêu ma quấy phá nên trong thôn chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, dân chúng oán than, khắp nơi tỏa ra âm khí nặng đến mức đả động đến cả tu chân giới.
Chưởng môn ra lệnh cho Đường Nghê dẫn theo Mục Dã đi giải quyết chuyện này, nhân tiện cho hắn cơ hội lịch luyện ở nhân gian. Đường Nghê đã gần trăm năm chưa từng xuống núi, nhưng vì tiểu đệ tử, câu từ chối đến bên miệng phải cắn răng nuốt ngược trở vào.
Mục Dã nghe nói có cơ hội ra ngoài, còn là đi riêng hai người, cơ hồ vui sướng đến mức run rẩy. Đường Nghê lại hiểu lầm rằng hắn ngự kiếm không quen nên có chút lạnh, bèn vươn tay kéo hắn vào trong ngực ôm chặt.
Vốn lên kế hoạch đi bằng xe ngựa nhưng Đường Nghê chê phiền toái lại tốn thời gian, vì thế mặc kệ khuyên ngăn của mọi người, vẫn là ngự kiếm phi hành cho mau lẹ.
Còn về hậu quả… ai quan tâm chứ!
Nháy mắt hai người đã đến Điền An thôn, Đường Nghê thu hồi ngự kiếm, lấy sa lạp từ nạp giới ra đội lên sau đó dắt tay Mục Dã đi vào trong.
Người trong thôn đã sớm nghe được tin tức, khi thấy hai người đến liền ra tiếp đón “Tiên tử, mời đi bên này”
Từ khi xảy ra chuyện yêu ma quấy phá, rất ít người dám đặt chân đến đây, huống hồ hai người này lại có khí chất cao lãnh khác biệt, không cần đoán cũng biết là tu sĩ được cử đến trừ tà.
Đường Nghê liếc mắt đánh giá người này, từ trang phục có thể nhận ra hắn là một gia đinh trong gia đình giàu có, đôi mắt đảo qua đảo lại liên tục trên người nàng, phỏng đoán sơ bộ chính là một kẻ không đứng đắn.Hơn nữa hắn béo núc ních mấy vòng, lớp mỡ còn rung rung theo từng bước chân, khí sắc hồng hào khỏe mạnh, trông không có vẻ gì là lo sợ yêu ma quấy phá chút nào.
Theo như lời tên gia đinh này thì ở Điền An thôn có một phú thương họ Lạc giàu có, cũng là chủ nhân của hắn. Lạc gia bỏ ra một số tiền lớn mời các tu sĩ từ khắp nơi đến để trừ tà, coi như vì thôn Điền An diệt trừ tai hại.
Đường Nghê không đáp chỉ im lặng đi theo tên gia đinh tới Lạc gia, Mục Dã suốt quãng đường không hề lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm tên gia đinh nổi lên một tầng sát ý.
Tên này dám có ý đồ dơ bẩn với sư tôn…
Khi bước chân vào sân Lạc gia, Đường Nghê lập tức cảm nhận được điều không ổn. Xung quanh đây tử khí bốc mùi nồng nặc, một mùi tanh hôi xộc lên cơ hồ khiến nàng ho khan.
Tên gia đinh nhanh chóng được thay thế bằng một tỳ nữ, nàng ta dẫn hai người vào một đình viện yên tĩnh, trước khi rời đi còn nói tối nay sẽ có buổi tiệc đón tiếp những vị tu sĩ đến giúp sức xua đuổi yêu ma quỷ quái.
Những?
Vậy là ngoài nàng ra còn có người khác…
Không biết Lạc gia này đang âm mưu chuyện gì…
Đợi cho tì nữ rời đi Đường Nghê mới đem sa lạp vứt qua một bên, vốn nghĩ đây là một chuyện đơn giản, đưa Mục Dã ra ngoài trải nghiệm một chút cũng không tệ, không ngờ lại là một cái hố sâu không thấy đáy.
Nàng nghiêm túc dặn dò tiểu đệ tử “Buổi tối không được chạy loạn, phải theo sát sư tôn”
“Vâng ạ”
Đường Nghê bị hắn manh đến mức trái tim được lấp đầy, tại sao hài tử này lại ngoan như thế hả, nói gì nghe đó, một câu thắc mắc cũng không có…
Buổi trưa được tì nữ phục vụ bữa ăn tận phòng, Đường Nghê vốn đang đọc sách bỗng dưng ngửi được một mùi hôi thối giống như xác chết phân hủy, lại được che lấp bằng mùi phấn thơm nồng nặc, tạo ra một tổ hợp vô cùng khó ngửi.
Nàng nâng mắt nhìn tỳ nữ đang dọn bàn ăn, nàng ta trông không có gì bất thường, thậm chí còn xinh đẹp động lòng người.
Mục Dã nhìn tỳ nữ kia rồi nhìn sang Đường Nghê, chắc hẳn nàng đã phát hiện ra rồi…
Ánh mắt Đường Nghê hơi đổi, gần như trong tích tắc có một vệt xanh thẳm lóe lên rồi biến mất, Mục Dã chớp mắt mấy cái, tưởng mình nhìn lầm.
Trong khi bên kia, Đường Nghê không phát hiện mình bị nhìn chằm chằm, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên tỳ nữ phía trước.
Nàng ta không có “màu sắc”…
Nàng ta là một xác chết!