Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 9: Hoàng cung khắc nghiệt
Khi Hạo Phong tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi đây so với căn nhà lụp xụp cậu và bà Lý từng ở tốt hơn nhiều. Ít ra không sợ mưa dột gió lùa mỗi khi thời tiết thay đổi. Nhưng Hạo Phong không lấy đó làm vui, trái lại cực kỳ rầu rĩ. Cậu nhìn bà Lý đầy trách móc, vì bà không cho cậu đi gặp Bạch Hổ. Giờ đây, trong khu rừng già rộng lớn đó, chỉ còn mình nó bơ vơ trơ trọi. Bạch Hổ không biết được rằng, cậu đã ở một nơi rất xa, nơi mà nó không thể đặt chân tới.
Bà Lý biết được suy nghĩ của cậu, nhưng bà cũng không còn cách nào khác. Cho dù bà đồng ý để cậu đi gặp con hổ đó thì hoàng đế cũng không cho phép. Bà chỉ còn cách an ủi cậu:
“Con đừng buồn. Đợi sau này có cơ hội, bà sẽ dẫn con quay về thăm Bạch Hổ, có được không?”
Đôi mắt long lanh của cậu ngấn nước:
“Con muốn đi ngay bây giờ được không bà?”
Bà Lý buồn bã lắc đầu:
“Đây là hoàng cung. Không phải nơi thích vào là vào thích ra là ra.”
Hạo Phong vốn không biết sự khắc nghiệt nơi hoàng cung, cậu cũng không thắc mắc gặn hỏi, chỉ nói:
“Vậy, khi nào con mới gặp được cha con? Con sẽ xin ông ấy cho phép con ra ngoài.”
Bản thân bà Lý cũng không thể biết được ngày nào mới được diện kiến hoàng đế, bà chỉ trả lời vu vơ:
“Sẽ sớm thôi.”
Nhưng bà đã đoán sai. Kể từ đó cho tới lúc bà không còn trên đời này, hoàng đế chưa một lần ghé qua.
Điện Hàn Phong là một nơi dành cho hoàng tử, công chúa bị thất sủng. Những tháng ngày sau này của cậu còn khổ sở hơn lúc trước nhiều, khi mà không một ai dám đến gần vị hoàng tử bị chính phụ hoàng ghẻ lạnh. Không những thế, địa vị thấp kém của mẹ cậu trước khi trở thành Quý Phi càng khiến cậu bị xa lánh ghét bỏ. Cuộc sống này của cậu không khác với phi tần nơi lãnh cung là bao. Cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, vô cùng khổ sở.
Bà Lý thấy Hạo Phong đang độ tuổi ăn, tuổi lớn, mà dinh dưỡng không đủ, mỗi lúc một gầy nhom thì vô cùng xót ruột. Hằng ngày, bà đều lê thân già đi xin thức ăn thừa ở phòng bếp mang về cho cậu, bữa có bữa không. Hai bà cháu cứ thế nương tựa vào nhau, trải qua những ngày tháng cơ hàn, có rau ăn rau, có cá ăn cá. Những lúc thức ăn khô khốc không nuốt nổi, chỉ đành uống nước cầm hơi.
Cho đến một hôm, bà Lý không còn sức để đi nữa, yếu ớt nằm một chỗ, hơi thở mỏng manh. Hạo Phong vô cùng lo lắng nhưng không biết đi đâu để tìm đại phu thăm khám cho bà. Bà Lý biết mình đã gần đất xa trời, nên gọi cậu đến dặn dò:
“Bà vốn dĩ không phải bà ngoại của con, mà chỉ là một tỳ nữ già đi theo hầu hạ mẫu phi con thôi. Con là con trai út của đương kim hoàng thượng. Mẫu phi con vốn xuất thân từ cung nữ, nhưng vì dung mạo đẹp tuyệt trần nên tình cờ lọt vào mắt xanh của hoàng hoàng thượng. Kể từ khi nàng ấy mang long thai, hoàng thượng đã lập tức phong nàng thành Quý Phi. Nhưng dù được ân sủng thì sao, nàng không có một phút giây bình yên khi ngày ngày phải đối phó với những chiêu trò hãm hại của các phi tần khác. Mẫu phi con là người đôn hậu, hiền lương, đáng tiếc là mệnh ngắn. Khi còn sống, nàng có ơn cứu mạng bà, nên bà đã tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ con bằng bất cứ giá nào. Nhưng giờ bà đã gần đất xa trời, e là cuộc sống về sau, con phải tự mình bước tiếp…”
Hạo Phong nghe bà nói vậy, đôi mắt đã ầng ậng nước, nắm lấy tay bà:
“Bà vẫn là bà của con mà! Bà đừng chết, con sẽ tìm đại phu chữa cho bà!”
Bà Lý lắc đầu, yếu ớt nói:
“Không ai giúp đỡ ta đâu. Hoàng thượng cho rằng con là sát tinh hại chết người mà ngài ấy yêu, nên từ lâu đã không thừa nhận con rồi. Lời nói của con đối với bọn người trong cung vốn dĩ sẽ không có giá trị. Con người ai rồi cũng sẽ chết, không sớm thì muộn thôi.”
Hạo Phong không tin hoàng cung chỉ toàn kẻ xấu xa. Cậu chờ lúc bà Lý đã ngủ, đánh liều chạy ra ngoài một phen, chỉ cần gặp người, dù là ai cũng được, cậu sẽ cầu xin người đó giúp đỡ.
Hoàng cung rộng lớn đối với Hạo Phong vô cùng lạ lẫm, ngói đỏ tường xanh cao vời vợi. Những dải hành lang dài hun hút đi mãi không thấy điểm dừng. Hạo Phong cầu xin khắp nơi, nhưng luôn nhận được cái lắc đầu từ chối.
Hạo Phong vẫn không bỏ cuộc, chạy một lúc liền đụng phải một nữ nhân và ngã bật ra phía sau. Nữ nhân bị đụng trúng lập tức nổi trận lôi đình quát lớn:
“Bộ không có mắt hay sao? Dám đụng trúng bổn cung!”
Hạo Phong vội vã ngồi dậy, rối rít xin lỗi. Cung nữ đi bên cạnh bỗng lên tiếng:
“Gặp Tần Phi mà không chào hỏi. Ngươi cũng to gan quá đó!”
Lúc này cậu mới ngước mắt nhìn lên, người đứng đó là một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo nhưng lộ vẻ hung ác đang quắc mắt nhìn cậu. Khi nhìn rõ gương mặt của Hạo Phong, nàng ta mới thốt lên:
“Thì ra là nhi tử của con tiện tì yểu mệnh.” Nàng ta vừa nói vừa đưa tay phủi khắp người: “Cái thứ xui xẻo này tốt nhất là không nên dây vào!”
Nói rồi, nàng ngúng nguẩy bỏ đi. Hạo Phong cũng không muốn dây dưa với nữ nhân chua ngoa này, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng và cung nữ thái giám khuất dần.
Sau thêm hơn một canh giờ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, kiệt sức, mỏi mệt vẫn không có một ai giúp đỡ, Hạo Phong đành thất thểu quay về.
Vừa về tới điện Hàn Phong, Hạo Phong đã bắt gặp Tần Phi đứng chờ sẵn, vẻ mặt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Ả cung nữ nhìn thấy cậu, liền đẩy mạnh cậu xuống đất quát lớn:
“To gan! Ngươi dám ăn cắp miếng ngọc phỉ thuý mà hoàng thượng đã ban tặng cho nương nương?”
Đang yên đang lành, bỗng dưng bị vu oan là ăn cắp, Hạo Phong kinh ngạc thốt lên:
“Hạo Phong không có ăn cắp!”
“Còn nói láo!” Cung nữ tiến lên, tát cậu một bạt tai, rồi tiếp tục đay nghiến: “Ngươi cố tình đụng phải nương nương, rồi trộm đi miếng ngọc của người. Ngày hôm nay chỉ có mỗi mình ngươi đến gần người, không phải ngươi thì còn là ai?”
Xưa nay bà Lý luôn dạy cậu sống làm người ngay thẳng, không được tham lam của người khác. Hạo Phong đối với từng lời dạy của bà đều lắng nghe và ghi nhớ cẩn thận, vì vậy với lời vu oan giá họa này, cậu không thể chấp nhận được:
“Nếu nương nương vẫn cho rằng Hạo Phong ăn cắp, thì mời người cho lục soát. Nếu tìm thấy miếng ngọc, Hạo Phong sẵn sàng chịu tội.”
Tần Phi quắc mắt nhìn ánh mắt kiên định của Hạo Phong, ngẩng mặt nói:
“Được! Lục soát cho bổn cung!”
Tần Phi vừa dứt lời, cung nữ kế bên lập tức tìm khắp nơi trên người Hạo Phong, đám người còn lại cũng hùng hùng hổ hổ lao vào lục soát điện Hàn Phong.
Tiếng lao xao ồn ào đánh thức bà Lý đang nằm bên trong. Bà vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, yếu ớt ngồi dậy, lần theo vách tường đi ra ngoài liền thấy một cảnh hỗn loạn. Bà Lý nhìn thấy Tần Phi, trong lòng thầm than, vị phi tần nổi tiếng đanh đá chua ngoa này tại sao lại có mặt ở đây? Còn Hạo Phong, vì cớ gì lại quỳ ra đất, lại còn bị giữ chặt hai bên như tội phạm vậy?
Bà cố lết thân tàn ra ngoài sân, liền nghe âm thanh chát chúa từ Tần Phi đập vào tai:
“Hay cho thằng ranh con nhà ngươi! Giả vờ kêu bọn ta lục soát, cuối cùng chẳng thấy gì! Chắc chắn là người đã giấu miếng ngọc đi rồi đúng không?”
Hạo Phong mím chặt môi, lắc đầu thật mạnh nói:
“Hạo Phong không có!”
“Còn dám nói láo? Người đâu! Đánh! Đánh cho tới khi nào nó khai ra thì thôi!”
Tần Phi vừa dứt câu, một chiếc roi da từ tay thái giám vụt xuống tấm lưng nhỏ bé của cậu. Sau lưng truyền đến cảm giác đau như bị lóc da lóc thịt, Hạo Phong cắn chặt răng chịu đựng. Cậu nhất quyết không nhận việc mình chẳng hề làm.
Bà Lý thấy tự dưng Hạo Phong bị vu tội ăn cắp, lại còn bị đánh, liền lao tới ôm chầm lấy cậu, hướng Tần Phi la to:
“Không được đánh Hạo Phong! Cháu tôi không phải là phường trộm cắp! Nương nương hãy điều tra rõ ràng!”
Tần Phi thấy bà Lý xuất hiện, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khinh miệt:
“Ra là lão nô tỳ của ả tiện nhân kia. Năm đó, chẳng hiểu sao hoàng thượng không cho ngươi tuẫn táng theo ả luôn! Nhìn thấy là chướng mắt! Mau tránh ra! Chỗ bổn cung dạy dỗ đứa con của tiện tỳ, ngươi không được phép can thiệp!”
Bà Lý nhất định không buông, càng ôm chặt cậu hơn, hơi thở gấp gáp nặng nhọc:
“Không được! Dù gì Hạo Phong cũng là hoàng tử, không đến lượt nương nương xét xử!”
Tần Phi nghe bà nói vậy liền phá lên cười:
“Hoàng tử? Nó đã bị hoàng thượng bỏ quên rồi! Người bị nhốt ở đây, không khác nào bị đày lãnh cung, chẳng bằng một con chó, bị người ta chà đạp không có quyền kêu la! Bổn cung nhắc lại, mau tránh ra!”
Hạo Phong thấy bà Lý sức khỏe yếu dần, đôi mắt đỏ hoe đỡ lấy bà:
“Bà ơi! Bà mau tránh ra đi! Con bị đánh vài cái rồi thôi, sẽ không sao mà…”
“Bà không thể… để bọn họ vu oán giá họa cho một đứa trẻ lương thiện như con được…”
Bà Lý dứt câu, liền nghe một tiếng “chát” ở bên tai. Lưng bà đã hằn lên một vệt roi. Hạo Phong thấy bà bị đánh, cả kinh la to:
“Không! Đừng đánh! Có đánh thì đánh tôi đây này!”
Tần Phi càng thấy cảnh hai bà cháu ôm nhau kêu gào, càng nổi giận đến gương mặt đỏ bừng:
“Đánh luôn cả hai! Cho tới khi nó nhận tội mới thôi!”
Cứ thế, từng chiếc roi quật xuống thân hình ốm yếu của hai bà cháu. Bà Lý ôm chặt Hạo Phong vào lòng, dùng chút hơi tàn che chở cho cậu, hứng trọn những cái quất roi đau điếng lên người.
Hạo Phong khóc lớn, đẩy bà ra, nhưng bà như được một thế lực vô hình tiếp thêm sức mạnh, cậu càng đẩy bà siết càng chặt. Bà thều thào nói:
“Ngày đó… mẹ con cũng đã che cho bà như vậy… Bây giờ, bà chỉ là đền đáp công ơn của người… Con đừng đau lòng…”