Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 12: Chim trong lồng
Hoàng đế đương thời có năm người con trai. Đại hoàng tử Nghinh Phong tài giỏi thiện lương. Tam hoàng tử Khắc Phong ngang tàng hống hách. Tứ hoàng tử Kỳ Phong lãnh đạm thờ ơ. Lục hoàng tử Mặc Phong vô dụng bất tài. Thất hoàng tử Hạo Phong ôn hòa nhã nhặn.
Trong các vị hoàng tử, Hạo Phong là đứa con không được thừa nhận. Kể từ ngày Kỳ Phong chịu phạt một trăm hèo để đưa chàng về điện Thanh Phong, cuộc sống tưởng như sung sướng no đủ, hóa ra chẳng khác chi chim quý trong lồng sắt.
Hạo Phong càng lớn càng mang nhan sắc tuyệt đẹp. Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn ư? Vẫn không đủ để hình dung. Non sông gấm vóc hữu tình, gói gọn trong dung nhan của một người. Đường cong cơ thể là đồi núi trập trùng uốn lượn. Chân mày như thêu, như vẽ phượng múa rồng bay. Sao trời lấp lánh rơi vào trong ánh mắt. Hoa đào chớm xuân hồng thắm bờ môi. Sống mũi cao thẳng tắp như đỉnh núi cao hùng vĩ. Nét cười khi thì rạng rỡ hơn cả mặt trời, lúc thì dịu dàng hơn ánh trăng. Hàng mi cong tựa liễu rũ xuống mặt hồ thu êm ả.
Trái lại với vẻ ngoài mềm mại như nước của Hạo Phong, Kỳ Phong sinh ra thể chất khoẻ mạnh rắn rỏi, thân hình cao lớn, mười bốn tuổi đã lăn xả chiến trường, quanh năm suốt tháng phần lớn đều ở doanh trại. Khi giặc cỏ hoành hành, hắn lại xuất quân đi đánh đuổi kẻ thù. Mỗi lần quay trở về từ chiến trường, Kỳ Phong lại quấn lấy Hạo Phong không rời. Lần này, Kỳ Phong ở lâu hơn hẳn những lần trước. Hắn nhìn em trai ngày ngày kề cận, dịu dàng trầm lắng, không đòi hỏi cao xa, phút chốc buông tiếng thở dài. Hạo Phong nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói trầm ấm như tiếng nhạc du dương cất lên làm hắn như lạc mất linh hồn:
“Anh đang nghĩ gì mà thở dài vậy?”
Kỳ Phong nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng gần sát bên, mái tóc dài buông xõa như suối chảy mây bay, phảng phất hương thơm ngào ngạt, giật thót mình ngồi thẳng dậy:
“Nhiều lúc, ta chỉ muốn mang em giấu thật kỹ, không cho ai có thể nhìn thấy.”
Hạo Phong thấy anh trai thường ngày mặt mày lạnh băng, giờ lại lộ ra tính tình trẻ con, bất giác bật cười. Rồi nụ cười chàng chợt tắt khi nghĩ tới bản thân hiện tại:
“Chẳng phải là em luôn ở đây, chưa từng rời khỏi điện Thanh Phong hay sao?”
Kỳ Phong thấy nỗi buồn xa xăm hiện lên trong đáy mắt chàng, bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt sáng rỡ nói lớn:
“Đi theo ta!”
Nói rồi hắn nắm lấy tay chàng, kéo đi. Hạo Phong ngạc nhiên thốt lên:
“Anh dẫn em đi đâu?”
“Phụ hoàng nói không cho em rời khỏi điện Thanh Phong, chứ không hề nói không cho em rời khỏi cùng ta. Có ta đi cùng là được chứ gì!”
Hạo Phong không tin được anh trai của mình lại liều lĩnh như vậy, vội vàng rụt tay lại:
“Không được, phụ hoàng mà biết sẽ trách phạt…”
Kỳ Phong cười tươi rói nói:
“Phụ hoàng chỉ có mấy người con, cùng lắm thì phạt đánh vài roi. Đổi mấy roi đó lấy niềm vui của em, ta không sợ!”
Hạo Phong nghe những lời này, cảm động đến bùi ngùi. Vài roi đó đối với Kỳ Phong có thể chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng đối với chàng, đó là nỗi ám ảnh muôn đời không thể xóa nhòa. Ngày đó bà Lý đã vì bảo vệ chàng mà chết. Kỳ Phong cũng vì chàng mà bị thương nặng một thời gian. Chàng không muốn chứng kiến chuyện đau lòng đó thêm một lần nào nữa.
Thấy Hạo Phong sắc mặt tái xanh, Kỳ Phong không biết mình đã nói gì sai, liền lại gần đưa tay chạm vào chiếc cằm thanh mảnh của chàng, nhẹ nhàng hỏi:
“Em sao vậy? Không muốn đi cùng ta sao?”
Hạo Phong lắc đầu, cúi mặt nói:
“Không phải… Em không muốn vì mình mà anh bị trách phạt.”
Kỳ Phong mỉm cười:
“Ta chỉ đùa thôi. Phụ hoàng không trách phạt ta đâu.”
“Sao anh biết được?”
Kỳ Phong lại nói:
“Bởi vì… ta đã xin phép phụ hoàng rồi. Bất cứ khi nào em muốn, đều có thể rời khỏi điện Thanh Phong, miễn là đi cùng ta.”
Hạo Phong nửa tin nửa ngờ, ánh mắt dò xét nhìn Kỳ Phong. Kỳ Phong biết chàng nghĩ gì, nắm lấy tay chàng nói:
“Ta chưa bao giờ gạt em bất cứ thứ gì. Em biết mà.”
Gương mặt của Kỳ Phong gần sát bên khiến Hạo Phong đỏ mặt, chàng lí nhí trả lời:
“Em tin anh.”
Nói rồi, chàng để mặc cho hắn nắm tay rời khỏi điện Thanh Phong.
Đã tám năm rồi, Hạo Phong đã bị giam trong cái lồng sắt này tám năm. Hôm nay, lần đầu tiên chàng được bước chân ra khỏi đó. Hoàng cung rộng lớn thênh thang hiện ra trước mắt, Hạo Phong mới cay đắng nhận ra, thì ra mình chỉ là chuyển từ chiếc lồng sắt nhỏ sang một chiếc lồng sắt lớn hơn. Rốt cục, chàng vẫn đang bị giam cầm không biết ngày nào được tự do.
Mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, bước chân của người trước mặt bỗng ngưng lại. Dương quang chiếu rọi khiến toàn thân hắn như sáng lấp lánh, xuyên qua bờ vai vững chắc, rơi vào đáy mắt chàng.
Hạo Phong thầm nghĩ ông trời rốt cục vẫn ưu ái chàng đó thôi, ngay giờ phút tăm tối tuyệt vọng nhất của cuộc đời, đã ban cho chàng chút ánh sáng của hy vọng.
Ngày mẫu phi qua đời, chàng có bà Lý. Ngày đi lạc trong rừng, chàng gặp Bạch Hổ. Ngày bị hắt hủi ghẻ lạnh, sắp chết đói tới nơi, lại thấy người anh rất đỗi dịu dàng này.
Hạo Phong ngước nhìn lên, đã thấy người nọ quay lại, do ngược nắng mà không nhìn rõ gương mặt, nhưng chàng biết, hắn đang vì chàng mà mỉm cười xán lạn:
“Đi mau! Ta sẽ cho em thấy mỹ cảnh của nhân gian.”
Hạo Phong mỉm cười đi theo Kỳ Phong. Hắn dẫn chàng đi đến nơi cao nhất của hoàng cung, đài Vọng Thiên, nơi có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh bao la hùng vĩ của đất trời. Hạo Phong đứng ở đài Vọng Thiên, hứng từng ngọn gió ào ạt thổi tung tóc mai, hoài niệm tháng ngày xa xưa khi còn tự do bay nhảy nơi núi rừng trùng điệp.
Kỳ Phong đứng bên cạnh, phả hơi thở ấm nóng vào trong vành tai đã chớm lạnh vì sương gió:
“Thích không?”
Lỗ tai Hạo Phong đột nhiên thay đổi nhiệt độ, nóng đến đỏ ửng, chàng gật đầu nói:
“Thích.”
Kỳ Phong cầm lấy chiếc kính viễn vọng khổng lồ đặt ở đài Vọng Thiên, di chuyển nó vừa tầm mắt của chàng, thấp giọng nói:
“Cái này là mang về từ Tây Dương, có thể nhìn thấy cả núi Đàm Hoa.”
Hạo Phong cầm lấy cái kính viễn vọng, phóng ống kính ra thật xa, nhìn thấy ngọn núi cao ngút ẩn hiện trong mây trời, trái tim nảy lên đau nhói, hai hốc mắt nóng rực như muốn tuôn trào suối lệ. Chốn xa đó, Bạch Hổ hiện đang ở nơi nào? Nó có sống tốt không, có hận chàng vì đã bỏ nó đi biền biệt không một câu cáo từ không?
Kỳ Phong thấy toàn thân chàng run rẩy, tay cởi vội chiếc áo choàng khoác lên người chàng:
“Em lạnh sao?”
Hạo Phong lắc đầu, quay sang nhìn hắn, đôi mắt nhuộm đỏ ánh tà dương, đọng chút hơi nước:
“Không có, em chỉ thấy nhớ nhà…”
Kỳ Phong không nói gì, lẳng lặng ôm chàng vào lòng, khẽ nói:
“Ta hứa, sẽ đưa em về thăm nhà một lần.”
Hạo Phong nghe hắn nói vậy, vẻ ủ rũ trong đôi mắt liền tiêu biến, chàng ngẩng mặt nhìn người anh trai anh tuấn trước mắt, cảm thấy hắn như là cả bầu trời:
“Thật sao?”
“Bất cứ khi nào có cơ hội, ta sẽ đưa em đi. Hôm nay là ngày em tròn mười sáu tuổi, trong ngày sinh nhật, không được khóc, có biết không?”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn Kỳ Phong. Chàng đã quên mất ngày sinh nhật của mình, nhưng người này lúc nào cũng nhớ. Mỗi năm, bằng cách này hay cách khác, hắn đều tặng cho chàng một món quà. Món quà năm nay, làm cho chàng hạnh phúc đến không thốt nên lời.
Hạo Phong đỏ mặt quay đi:
“Em đâu có khóc.”
Kỳ Phong mỉm cười, xoa hai tay lên gò má ửng hồng của Hạo Phong:
“Là ta dặn trước thôi. Đôi mắt đẹp này, tuyệt đối không được rơi lệ.”
Hắn tiếp tục đưa tay vào giữa ấn đường của chàng, xoa nhẹ:
“Nơi này… lại nhăn nữa rồi. Ta biết em nhớ nhà, nên ta sẽ tìm cách xin phụ hoàng cho em xuất cung một chuyến, chịu không?”
Hạo Phong nghe hắn nói vậy, dĩ nhiên hết sức vui mừng:
“Được vậy thì còn gì bằng. Nhưng anh không được làm phụ hoàng tức giận.”
“Ta hứa.”
Khi hai anh em rời khỏi đài Vọng Thiên, trời đã dần chuyển tối. Trên đường quay trở lại điện Thanh Phong, họ gặp phải Tam hoàng tử Khắc Phong.
“Ồ, hôm nay thất đệ đã được phụ hoàng ân chuẩn cho đi lại tự do trong cung rồi à? Thật là không uổng phí tâm tư của tứ đệ nha.”
Trong câu nói của Khắc Phong mang đầy vẻ giễu cợt, Kỳ Phong lẳng lặng cúi chào rồi dắt Hạo Phong hướng Thanh Phong Điện mà đi. Khắc Phong không buông tha, nói với theo:
“Tứ đệ đối với anh em ruột thịt chúng ta đều trưng vẻ mặt nhăn nhó khó coi, vậy mà đối với thất đệ thì một mực cưng chiều. Xem ra tình cảm của hai người rất tốt nhỉ?”
Kỳ Phong đối với vị tam ca này chưa từng có thiện cảm, mỗi lời nói của hắn thốt ra đều chứa đựng cợt nhã. Nhưng nếu cứ phớt lờ như vậy chỉ sợ hắn lại gây khó dễ cho Hạo Phong, bèn nói:
“Hạo Phong từ nhỏ đã mất mẹ, chịu nhiều thiệt thòi, lại nhỏ tuổi nhất, dĩ nhiên đáng được cưng chiều rồi, tam ca nói có phải không?”
Khắc Phong dùng nụ cười mỉa mai, gật gù như thể đồng tình:
“Phải phải, tứ đệ nói đúng, chúng ta tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng phải biết thương yêu, nương tựa lẫn nhau. Trời tối rồi, thôi ta không làm phiền hai đứa nữa. Hẹn gặp nhau ở ngày hội thưởng hoa vào tháng tới.”
Tam hoàng tử nói rồi quay đi mất hút sau hành lang dài thăm thẳm.