Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 16: Đến chùa Thiên Môn
Kể từ sau ngày hội thưởng hoa, Tống Hoài Thư thường xuyên lui tới điện Thanh Mai, nơi ở của Trang Quý Phi. Thỉnh thoảng Kỳ Phong tới thỉnh an nàng đều bắt gặp hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Kỳ Phong vẫn một mực lạnh nhạt không để ý đến tiểu thư quốc sắc thiên hương nhà họ Tống. Trang Quý Phi dĩ nhiên không bỏ cuộc, vừa thấy mặt hắn liền nói:
“Hoài Thư hiếm khi vào cung, vẫn chưa biết hết các nơi. Mẫu phi chân cẳng đau nhức, không tiện đi nhiều. Con đưa nàng ấy tham quan một vòng đi.”
Kỳ Phong với đề nghị này, dĩ nhiên thẳng thừng từ chối:
“Con đã hẹn Hạo Phong luyện kiếm rồi.” Nói đoạn, hắn quay sang Lâm Y: “Nếu Tống tiểu thư không phiền, ta sẽ nhờ Lâm thị vệ dẫn nàng đi.”
Tống Hoài Thư nghe hắn đòi cử một tên thị vệ đưa mình đi chơi, vẻ mặt bí xị nhìn Trang Quý Phi cầu cứu. Trang Quý Phi tức anh ách nói:
“Hạo Phong, Hạo Phong, Hạo Phong! Lúc nào trong đầu con cũng chỉ có nó! Ngày nào các con chẳng gặp nhau, dành một ít thời gian cho Hoài Thư cũng không được à?”
Kỳ Phong vẫn như cũ, nét mặt lạnh tanh:
“Nhi thần đành để người thất vọng rồi. Tống tiểu thư, xin cáo từ.”
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi không một lần nhìn lại.
Kỳ Phong quay về điện Thanh Phong, nhìn thấy Hạo Phong, buồn bực trong lòng liền tan biến.
Gió xuân nhẹ thổi tà áo bay bay, dưới tán hoa đào cứ ngỡ như tiên hoa hạ phàm. Chả trách sao khi xưa phụ hoàng lại say mê Liên Quý Phi như vậy. Nghĩ tới đây, Kỳ Phong cảm thấy bản thân thật điên rồ. Tại sao lại so sánh phụ hoàng và Liên Quý Phi với hắn và Hạo Phong cơ chứ? Rõ ràng là… tình cảm ấy không giống nhau…
“Anh về rồi à.”
Hạo Phong cười rạng rỡ nghênh đón. Nét cười vừa trao, tim đập sai nhịp. Kỳ Phong ngây ra, tay chạm vào cánh hoa vương trên mái tóc chàng:
“Ta đã về.”
“Hôm nay không luyện kiếm nữa, cùng em chơi cờ đi!”
Kỳ Phong tùy ý để Hạo Phong kéo đến bàn cờ vây làm bằng đá cẩm thạch dưới gốc cây hoa đào. Tay chàng nâng một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ. Kỳ Phong nheo đôi mắt nhìn chàng, thấy có điều gì không đúng, rồi hỏi:
“Sao dùng tay trái?”
Hạo Phong lúng túng giấu bàn tay phải trong áo:h
“Ban nãy, trong khi chờ anh, em tự luyện kiếm, bất cẩn bị trật tay…”
Kỳ Phong vội đứng dậy vòng qua chỗ ngồi của Hạo Phong, cầm bàn tay đã được băng bó cẩn thận của chàng lên, vừa lo vừa giận nói:
“Không thể hiểu nỗi! Em luyện kiếm kiểu gì mà để cho trật tay vậy chứ? Lại còn tính giấu ta?”
Hạo Phong rụt tay lại:
“Chỉ tại em nôn nóng luyện chiêu thức mới nên…”
Kỳ Phong sa sầm nét mặt, bắt lấy bàn tay đang rụt về của chàng, đặt lên ngực mình:
“Không cần phải cố quá, vì có ta bảo vệ em rồi.”
Hạo Phong muốn rút tay về nhưng lần này Kỳ Phong đã có cảnh giác, không dễ dàng buông ra:
“Em đau một, ta đau gấp mười, nên ta không muốn phải lặp lại chuyện này nữa, có biết không?”
Hạo Phong cười nói:
“Em hứa, lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Hạo Phong vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng nữ nhân lảnh lót ngoài cửa. Bước vào là Ngũ công chúa Ngọc Phong. Nàng vui vẻ chạy đến bên Hạo Phong, nắm tay chàng, reo lên:
“Chị báo cho em một tin vui!”
Bên cạnh là ánh mắt sắc như dao của Kỳ Phong nhìn hai người. Ngọc Phong cảm nhận có sát khí, bèn hướng hắn nói:
“Tứ ca! Hạo Phong không phải của riêng anh! Anh mau ngưng bộ mặt ganh tỵ ấy đi!”
Kỳ Phong lạnh nhạt trả lời:
“Mặt ta vốn dĩ như thế.”
“Em không tin, lần nào tới đây, anh cũng nhìn em với vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống! Em gái đây còn không được anh chiều chuộng bằng Hạo Phong. Tủi thân ghê luôn đó!”
Kỳ Phong hừ một cái:
“Em ấy từ nhỏ phải chịu thiệt thòi, lại không có ai bên cạnh, ta thiên vị hơn có gì sai sao?”
Hạo Phong thấy hai người nói qua nói lại không có hồi kết, liền lên tiếng ngắt lời:
“Thôi, đừng tranh cãi nữa. Ngũ tỷ nói chuyện vui là gì?”
Ngọc Phong lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, liền nói:
“Tháng sau phụ hoàng sẽ có một chuyến đi đến chùa Thiên Môn để cầu cho bá tánh một năm sung túc đủ đầy, giang sơn vững bền. Nghe nói sẽ cho phép các hoàng tử công chúa đi cùng nữa.”
Hạo Phong nghe đến đây, không giấu được sự vui mừng, thốt lên:
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi!”
Đến chùa Thiên Môn, là sẽ gặp lại Bạch Hổ. Hạo Phong thầm nghĩ. Đã tám năm trôi qua, không biết giờ này nó thế nào. Khi chàng đi không một lời từ biệt, Bạch Hổ có giận không. Giờ gặp lại biết phải giải thích sao với nó đây. Thấy Hạo Phong bỗng trầm ngâm, Kỳ Phong lên tiếng hỏi:
“Em sao vậy? Được trở về chốn xưa, không vui à?”
Hạo Phong lắc đầu nói:
“Sao lại không vui được. Nhưng… liệu hoàng thượng… phụ hoàng có cho phép em đi không?”
Kỳ Phong đặt tay lên vai chàng:
“Phụ hoàng đã cho phép e ra khỏi điện Thanh Phong cùng với ta, thì chắn chắn cũng sẽ cho phép ra khỏi cung. Ta sẽ dẫn em đi. Cùng lắm thì lại bị phạt đánh một trăm hèo thôi.”
Hạo Phong nhớ tới năm đó, Kỳ Phong chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, vì mình mà bị đánh, trong lòng đau xót không thôi. Hắn dịu dàng trấn an chàng:
“Không sao đâu, hãy tin ta.”
oOo
Thấm thoát đã sắp tới ngày khởi hành. Trong lòng Hạo Phong rạo rực không thôi, suốt ngày cứ lơ đễnh nghĩ tới việc sẽ quay về nơi xưa. Chàng ngồi trên giường, ôm hũ tro cốt đã nguội lạnh của bàLý, thì thầm:
“Con sắp thực hiện được lời hứa, đưa bà đến núi Đàm Hoa rồi.”
Kỳ Phong bước vào, thấy đã khuya mà Hạo Phong vẫn còn ngồi mãi chưa chịu đi ngủ, bèn đến gần nói:
“Em mau ngủ đi, giữ sức khoẻ, ngày mai còn xuất phát sớm.”
Hạo Phong ngước nhìn đã thấy một thân hình vững vàng trước mặt. Có người này bên cạnh, bao muộn phiền bỗng dưng tan biến. Chàng gật đầu, đứng lên, cất hủ tro cốt cẩn thận vào trong hành lý, rồi thay y phục đi ngủ.
Nửa đêm, nghe tiếng ho phát ra từ phòng Hạo Phong, Kỳ Phong bồn chồn không yên giấc. Tiếng ho cứ văng vẳng bên tai, cuối cùng không chịu được, hắn ngồi dậy, đi sang phòng kế bên.
Kỳ Phong bước đến bên giường, đã thấy Hạo Phong vẻ mặt mệt mỏi, cuộn tròn trong chăn ho liên tục. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vỗ vỗ lưng cho chàng, lo lắng hỏi:
“Em không thoải mái ở đâu? Sao tự dưng lại bệnh rồi?”
Hạo Phong mơ hồ mở mắt ra, lúc nào nhiễm bệnh, Kỳ Phong cũng dịu dàng đến bên cạnh. Chàng cố nén cơn ho, mỉm cười nói:
“Chỉ là cảm xoàng thôi. Em ngứa cổ, cứ ho mãi.”
Kỳ Phong đưa tay sờ trán chàng, không sốt. Nhưng hắn không yên tâm, bèn nói:
“Ngày mai em ở nhà đi. Đường xa vất vả, lỡ lại bệnh nặng thêm thì sao? Năm nào cũng vậy, cứ đến mùa xuân là lại bệnh nặng mất mấy ngày.”
Mùa xuân là mùa của vui tươi, Hạo Phong được sinh ra vào mùa xuân, nhưng cuộc đời chàng lại không mấy vui vẻ. Nghe hắn bảo mình ở nhà, sắc mặc chàng từ xanh xao chuyển sang trắng bệch. Chàng ngồi bật dậy, giọng nói như nài nỉ:
“Không được! Em nhất định phải đi! Anh đừng để em ở đây một mình…”
“Ta sẽ ở lại với em.”
Hạo Phong một mực lắc đầu.
Kỳ Phong thở dài:
“Em muốn về nhà đến vậy sao?”
Hạo Phong chẳng hiểu tại sao Kỳ Phong lại mang bộ mặt âu sầu đó. Nhưng chàng thực sự không thể ngăn ý định quay về nơi gắn liền với tuổi thơ của mình:
“Nhất định phải về.”
Kỳ Phong lại hỏi:
“Nếu có cơ hội… em có muốn ở đó, vĩnh viễn không quay về hoàng cung không?”
“Em không muốn sống ở đây.”
Hạo Phong cúi mặt, lãng tránh ánh mắt của hắn. Thực lòng, chàng không muốn sống ở hoàng cung, nhưng cũng không muốn phải xa người ở trước mặt.
Kỳ Phong lại thở dài:
“Ta hiểu rồi…”
Ngay lúc hắn tính quay đi, một bàn tay mềm mại liền níu hắn lại, giọng nói nhẹ như gió, nhưng làm trái tim hắn như được sưởi ấm giữa màn đêm lạnh lẽo:
“Nếu được, em muốn ở cùng anh.”
Kỳ Phong chỉ chờ có thế, khoé môi cong lên thành một nụ cười mãn nguyện, trong lòng hạnh phúc vô biên. Hắn không hiểu cảm giác rạo rực này là gì, hắn chỉ muốn ôm lấy chàng vào lòng, giữ thật chặt, giấu thật kỹ. Cuối cùng, hắn nén ham muốn đó lại, mỉm cười xoa cằm chàng:
“Đêm nay ta muốn ngủ ở đây.”
Nói rồi, hắn không chần chừ nằm xuống bên cạnh Hạo Phong. Chàng bị hành động của hắn làm cho bất ngờ, vội ngồi bật dậy:
“Anh ngủ ở đây lỡ bị em lây bệnh thì sao? Mau về phòng đi!”
Kỳ Phong ngáp một cái thật dài:
“Ta buồn ngủ lắm, đi không nổi nữa.”
Nói rồi hắn liền nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào giấc ngủ.
Hạo Phong không nỡ đánh thức Kỳ Phong, bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh. Không lâu sau, hai mắt cũng díp lại, an ổn ngủ say bên cạnh hắn.
Sáng hôm sau mọi người xuất phát thật sớm. Lần này đi có Trang Quý Phi, Tần Phi, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ công chúa, Tống Hoài Thư cũng có mặt. Hoàng đế vì có việc đột xuất nên không đi cùng. Sự vắng mặt của hắn khiến Hạo Phong phần nào trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Xe ngựa lăn bánh, đường đi mỗi lúc một gập ghềnh. Hạo Phong đêm qua trong người không được khỏe, xe lại xốc nảy nên trong bụng cồn cào khó chịu. Kỳ Phong ngồi bên cạnh nhìn gương mặt tái xanh của chàng, lòng như lửa đốt, vừa giận vừa thương, khẽ trách:
“Đã bảo em ở nhà đi mà không nghe lời. Giờ thì hay rồi.”
Hạo Phong mệt lả người, không còn hơi sức đâu trả lời hắn. Bụng quặn lên từng cơn, rồi nôn hết ra túi nôn. Kỳ Phong xót ruột, liền nói lớn:
“Dừng xe!”
Chiếc xe ngựa ngừng lại, Kỳ Phong vén bức màn nơi cửa sổ lên sốt ruột hỏi:
“Trần thái y đâu?”
Hạo Phong nghe hắn gọi Trần thái y, liền xua tay:
“Không cần đâu, em chỉ say xe thôi mà, một lát là khỏe thôi…”
“Không được! Nôn cả mật xanh mật vàng còn bảo một lát là khỏe. Ta e là tới nơi rồi, e sẽ không còn sức để đến chùa Thiên Môn nữa.”
Nói rồi hắn lại giục:
“Cho gọi Trần thái y nhanh lên!”
Một lúc sau, một lão già râu tóc bạc phơ khẩn trương chạy tới:
“Dạ điện hạ có gì phân phó ạ?”
“Mau, xem cho Thất hoàng tử.”
Trần thái y nhìn Hạo Phong sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi dựa vào Kỳ Phong mà giật mình, rồi lão đưa tay bắt mạch cho chàng:
“Chỉ là cảm mạo thông thường, lại thêm say xe. Không có gì đáng ngại ạ.”
Kỳ Phong nghe không có gì đáng ngại, sắc mặt sa sầm, nén cơn giận nói:
“Không có gì đáng ngại? Em ấy mệt như vậy, nôn mửa suốt đường đi, làm sao chịu được quãng đường còn lại chứ?”
Trần thái y thấy Kỳ Phong nổi giận, bèn cúi thấp mình lắp bắp:
“Là do thần hồ đồ. Để thần kê cho điện hạ một đơn thuốc, sẽ phần nào khắc chế được chứng say xe.”
“Mau đi đi!”
Hạo Phong uống thuốc xong, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, hơi thở đều đặn, bình yên dựa vào Kỳ Phong mà ngủ. Kỳ Phong thấy sắc mặt chàng hồng hào trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm, sợ chàng ngồi lâu mỏi cổ nên đỡ chàng nằm xuống, gối đầu lên chân mình.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang say ngủ, khoé môi bất giác mỉm cười.
“Chúng ta đã có duyên gặp gỡ. Đời này ta chỉ muốn em mãi bình yên ở bên cạnh ta.”