Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 25: Thả hoa đăng
Sự xuất hiện của Kỳ Phong khiến trái tim Hạo Phong bỗng dưng đập loạn nhịp. Bàn tay của chàng đã bao lần được nắm lấy, nhưng lần này có chút run rẩy, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Không biết từ bao giờ, chỉ vắng hắn có một chút thôi, mà cảm giác bất an cứ chiếm lấy tâm trí chàng, trong lòng bồi hồi xáo động. Chàng cúi mặt lặng im, để hắn nắm tay dắt đi, cũng không hỏi đâu là điểm dừng. Vì chàng biết, bất cứ nơi nào có hắn, nơi đó sẽ luôn an toàn tuyệt đối, không bao giờ khiến chàng bận tâm, lo nghĩ. Niềm tin yêu đối với Kỳ Phong từ lâu đã to lớn, cao vút như ngọn núi Đàm Hoa xa xôi kia rồi.
Vầng trăng cũng theo chân hai người, dần rời xa nơi phồn hoa náo nhiệt, trôi đến một nơi vắng vẻ, tĩnh lặng. Họ dừng lại trên chiếc cầu bắc ngang một đoạn sông nhỏ. Ánh sáng nơi đây yếu ớt hơn hẳn ở trung tâm kinh thành, mặt trăng to tròn mang sắc màu bàng bạc hiện ra rõ mồn một trên thiên không, tựa một quả cầu phát sáng. Dưới ánh trăng, áo trắng giống như tỏa ra hào quang khiến Kỳ Phong nhất thời hoa mắt, muốn tan chảy bởi bóng hình trước mặt. Hắn nhẹ giọng nói:
“Nơi đây rất thích hợp thắp lồng đèn.”
Dứt lời, hắn cầm hai chiếc lồng đèn, thắp nên hai ngọn lửa. Lồng đèn hoa quỳnh rực rỡ trong bóng tối, soi rõ đôi gò má đang vì ai mà ửng hồng. Kỳ Phong đưa tay chạm vào mặt chàng, làn da mịn màng mát rượi, ngón tay mân mê không muốn rời. Ánh mắt nồng nàn chất chứa nhiều điều muốn nói. Bờ môi phớt đỏ cong cong kích thích từng tế bào của hắn, kéo theo dòng máu nóng trong người sục sôi nóng dần lên.
Ánh trăng lặng lẽ bao phủ lên hai người. Một cái cúi đầu, toàn thân run rẩy, hơi thở ấm nồng tỏa ra, môi sắp kề môi… Bỗng một tiếng “bùm” rõ to từ đâu truyền tới, cả hai giật mình đứng thẳng người dậy.
Một góc trời sáng rực làm ánh trăng cũng bị lu mờ. Pháo hoa đì đùng muôn sắc màu nổi bật trên nền trời đen tuyền. Hạo Phong nhìn lên khoảng không cao vời vợi kia, không ngăn được niềm vui thích trong ánh mắt.
“Đẹp quá!” Chàng thốt lên.
“Ừm, rất đẹp.” Kỳ Phong mỉm cười trả lời, ánh mắt dừng lại ở người trước mặt, ngắm đến mê muội, không biết là khen pháo hoa đẹp, hay là khen người đẹp đây.
Hạo Phong quay sang, thấy Kỳ Phong dán chặt mắt vào người mình không rời, lúng túng chuyển ánh nhìn sang chỗ khác. Ai ngờ tầm mắt vừa phóng đi, chàng lại thấy sau lưng hắn ba bóng người quen thuộc.
“Tứ đệ, thất đệ! Hai người thật xấu nha, cùng trốn ra ngoài chơi Trung Thu mà không rủ các anh gì cả!”
Giọng nói nghe có phần chói tai, chắc chắn là của Khắc Phong. Ánh mắt dịu dàng của Kỳ Phong liền biến mất, quay lại với vẻ lạnh nhạt cố hữu. Khắc Phong bước lại gần, nhìn chiếc lồng đèn trên tay hai anh em đầy soi mói:
“Nhìn ta như vậy là ý gì? Hình như bọn ta đã lỡ làm kỳ đà cản mũi, nên tứ đệ không hài lòng chăng?”
Hạo Phong cũng không hiểu sao mỗi lần gặp nhau là hai người này lại như chó với mèo, liền lên tiếng:
“Chúng em đi chung với ngũ tỷ nữa, nhưng vô tình lạc mất chị ấy. Tứ ca là do em kéo theo, chứ anh ấy không hề có hứng thú với trò rước đèn Trung Thu của bọn trẻ con này đâu. Em nghĩ là các anh cũng vậy nên không rủ…”
Khắc Phong bỗng cười phá lên:
“Ta chỉ đùa thôi, đệ không cần cuống cuồng lên giải thích như vậy. Kẻo người khác lại nghĩ…”
Hắn chưa nói hết câu, Nghinh Phong liền ngăn lại:
“Tam đệ, đã đi tới đây rồi, thì nói qua nói lại làm gì, chi bằng chúng ta cùng nhau tận hưởng không khí đêm Trung Thu đi.”
Mặc Phong nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng:
“Phải đó, phải đó! Cùng đi thôi!”
Kỳ Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, chân không buồn nhúc nhích. Bỗng có tiếng nữ nhi từ đâu vọng vang khắp không gian:
“Tìm thấy hai vị điện hạ rồi!!”
Hóa ra là Tiểu Thanh. Nàng cùng những người còn lại nhìn thấy Kỳ Phong và Hạo Phong, mừng rỡ chạy tới. Ngọc Phong vừa gặp Hạo Phong, liền nhăn mũi, ấn nhẹ tay vào ngực chàng trách móc:
“Em đó! Lớn chừng này rồi mà không chịu theo sát chị. Cứ tưởng bị bắt cóc luôn rồi chứ!”
Hạo Phong phì cười:
“Em không yếu đuối đến độ bị người ta bắt đi đâu.”
“Chị không tin!” Ngọc Phong nói xong, liếc nhìn Kỳ Phong lầm bầm trong cổ họng: “Rõ ràng là đã bị bắt cóc còn gì…”
Nghinh Phong thấy mọi người có mặt đầy đủ, cười vô cùng sảng khoái:
“Thật là trùng hợp. Nhân dịp tụ họp đông đủ, chúng ta cùng nhau dạo chơi thâu đêm suốt sáng đi.”
Ngọc Phong nghe hắn nói vậy, mừng rỡ reo lên:
“Vừa hay em còn chưa muốn về, vậy chúng ta tiếp tục đi chơi thôi! Có đại ca ở đây, ngày mai chắc không sợ phụ hoàng trách mắng đâu.”
Mặc Phong cũng hưởng ứng:
“Phải đó, đại ca rất được lòng phụ hoàng, chỉ cần anh ấy ra mặt, tử tội cũng thành tội nhẹ, tội nhẹ cũng thành vô tội.”
Nghinh Phong xua tay:
“Đừng đề cao ta quá. Ta không thần thánh đến vậy đâu. Nhưng ta sẽ cố gắng lựa lời nói với phụ hoàng.”
Nghe Nghinh Phong nói vậy, cả bọn vui mừng vỗ tay reo hò. Thế là họ lại tiếp tục dạo chơi nơi kinh thành náo nhiệt, quên cả thời gian.
Bọn họ đi dọc bờ sông, bỗng chốc thấy ở một khúc sông có rất nhiều người tụ tập. Trên mặt nước lấp lánh hoa đăng trôi dập dềnh, khung cảnh mỹ lệ động lòng người.
Bùi Thanh Uyển nhìn dòng nước như dải ngân hà thu nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói đêm Trung Thu, chỉ cần ghi điều ước lên hoa đăng, thả trôi theo dòng nước, ước nguyện sẽ thành hiện thực.”
Ngọc Phong hai mắt sáng rỡ nhấn giọng hỏi:
“Thật sao?”
Bùi Thanh Uyển mỉm cười gật đầu. Ngọc Phong chỉ đợi có thế, liền kéo nàng và Tiểu Thanh đến mé sông, mua liền mấy chiếc hoa đăng, phát cho mọi người.
Tiểu Thanh bên này cũng đã ghi xong điều ước, quay sang giục Hạo Phong:
“Điện hạ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây, cùng thả hoa đăng nào!”
Hạo Phong bị Tiểu Thanh gọi, cũng nhanh chóng tiến về phía nàng.
Nghinh Phong đứng bên cạnh, nhìn Tiểu Thanh không chớp mắt, rồi nói:
“Thất đệ dung mạo như tiên, bên mình có một nha hoàn nhan sắc cũng không tệ nhỉ?”
Thạch Đầu nghe hắn khen Tiểu Thanh, hừ nhẹ một tiếng:
“Cô nhóc đó làm sao sánh bằng Bùi tiểu thư ở kế bên chứ.”
Kỳ Phong nghe Thạch Đầu khen Bùi Thanh Uyển, bỗng dưng thấy không vui, liền tiếp lời:
“Ngọc Phong vẫn đẹp nhất.”
Cả ba không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm phức tạp, như có tia lửa xẹt ngang.
Lâm Y thường ngày ít nói, nay lại lên tiếng phán:
“Vẫn là thất điện hạ chiếm ưu thế.”
Lời này của y, chẳng ai dám cãi nửa câu.
Hạo Phong tuy mắt chăm chú nhìn về phía dòng nước ngập tràn hoa đăng, nhưng tai vẫn nghe rất rõ. Mặt mày bỗng dưng đỏ au, nói vọng sang:
“Lâm Y! Đừng quên ta là nam nhân!”
Lâm Y biết mình lỡ lời, cúi đầu thấp giọng nói:
“Điện hạ thứ tội…”
Kỳ Phong bên cạnh cảm thán:
“Hắn nói không sai.”
Hạo Phong lườm hắn một cái. Là nam nhân, có ai muốn được khen xinh đẹp cơ chứ? Đã vậy còn bị đem ra so sánh với nữ nhân. Bà Lý nói chẳng sai chút nào, đôi lúc, chàng cảm thấy vô cùng chán ghét gương mặt này của mình. Nếu nó không quá nổi bật, thì chắc chắn cuộc sống của chàng đã bình lặng hơn rất nhiều rồi.
Kỳ Phong làm bộ không quan tâm đến vẻ mặt bí xị của Hạo Phong, bước tới gần chàng, nhìn dòng nước đang trôi lửng lờ, nhỏ giọng hỏi:
“Em đã ước gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm của hắn bỗng dưng làm Hạo Phong quên hết mọi bực dọc, khóe môi nở nụ cười rồi nói:
“Bí mật.”
“Với ta mà em còn giữ bí mật hay sao?”
Hạo Phong không trả lời hắn, lại cười ra vẻ bí hiểm làm Kỳ Phong càng tò mò muốn biết. Bỗng giọng nói của Ngọc Phong kế bên truyền tới:
“Thanh Uyển, em đã ước gì vậy?”
Thanh Uyển đỏ mặt trộm nhìn Hạo Phong, đôi môi anh đào mím chặt không trả lời. Ngọc Phong gật gù châm chọc:
“Chị biết rồi, chắc chắn… điều ước đó có liên quan đến Hạo Phong!”
Bị trêu chọc, sắc hồng trên hai gò má của Thanh Uyển càng đậm hơn. Nàng huých nhẹ cùi chỏ vào người Ngọc Phong, xấu hổ nói:
“Chị này… nhỏ miệng thôi. Kẻo người ta nghe thấy…”
Ngọc Phong cười khúc khích:
“Chị cố tình để Hạo Phong nghe thấy mà. Phải làm như vậy mới có thể đánh động tới trái tim của người ta.”
Thanh Uyển trầm ngâm nhìn Hạo Phong cười nói bên Kỳ Phong, không hiểu cảm giác bất an từ đâu ùa về. Nàng chỉ sợ không chen chân vào giữa hai anh em này được thôi.
Tiểu Thanh bên này cũng liếc mắt nhìn vào chiếc hoa đăng của Thạch Đầu:
“Anh Thạch Đầu, anh ước gì đó, cho em xem được không?”
Thạch Đầu lúng túng che đi điều ước ghi trên chiếc hoa đăng, thả vội xuống dòng nước:
“Nói ra mất linh.”
Tiểu Thanh mè nheo:
“Em hứa sẽ không nói cho ai nghe đâu mà.”
“Trước sau gì em cũng biết. Nhưng không phải bây giờ.”
Tiểu Thanh le lưỡi:
“Keo kiệt!”
Đêm hôm ấy, có ngàn điều ước được thả theo ngọn đèn, nối đuôi nhau trôi dài trên sông. Dòng sông đã chở chúng đi thật xa, ấp ủ hy vọng của thế nhân. Có những điều ước may mắn thành hiện thực. Nhưng đáng buồn thay, có những điều ước đã mãi mắc kẹt trong đêm Trung Thu năm đó, chìm vào lòng sông tối tăm lạnh lẽo. Càng trớ trêu hơn, hạnh phúc của người này lại trở thành nỗi bất hạnh của kẻ khác…