Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 81: Bỏ đi
Tỉnh lại, Mặc Phong mới hay mình đang nằm trên giường, toàn thân rệu rã. Từ lúc ngất đi tới giờ, Thuận vương vẫn nắm tay y không buông. Thấy hắn mở mắt, nét mặt căng thẳng liền thay bằng nụ cười:
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Y yếu ớt trả lời:
“Không sao. Chắc lại thiếu máu…”
“Cơ thể suy nhược như vậy còn không nghỉ ngơi, triệu tập hậu cung để làm gì? Doạ chết ta rồi!”
Nghe nhắc tới hậu cung, Mặc Phong vào thẳng vấn đề:
“Ngài… giải tán hậu cung được không?”
Thuận vương kinh ngạc:
“Sao lại muốn giải tán hậu cung?”
“Ta không muốn chia sẻ tình cảm với người khác. Ngài vì ta… giải tán hậu cung được không?”
Vốn dĩ y cũng đã quen với sự tồn tại của những người đó, dần chấp nhận việc tình cảm bị chia năm, xẻ bảy. Nhưng chuyện khó bỏ qua nhất chính là người ta chỉ xem y như kẻ thế thân, chân tình không đáng một xu. Sự trì hoãn của gã càng làm trái tim y thêm rỉ máu.
“Chuyện này để sau khi con chúng ta chào đời rồi tính. Em hãy nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, gã hôn lên trán y rồi rời đi. Ban nãy vẫn còn nhất mực quan tâm, vậy mà khi y vừa đề cập tới chuyện giải tán hậu cung thì thái độ mau chóng đổi khác. Đợi khi con chúng ta chào đời, lúc đó ta sẽ vĩnh viễn biến mất, ngài cũng không cần phải suy tính nữa, có đúng hay không? Ta chỉ là một trong những bản sao của người đó. Mất đi một thì có đáng là bao…
Hai tuần sau, hoàng đế Phong quốc gửi thiệp mời dự sinh nhật. Thuận vương thấy Mặc Phong mang thai, tính tình càng lúc càng trầm lặng, muốn dẫn y theo để thoả lòng nhớ nhung quê nhà. Mặc Phong đồng ý không do dự. Khi đến nơi, gặp mặt Hạo Phong, đứng đối diện với chàng, nhìn thấy khoé môi cong cong mỉm cười kia, nhìn thấy ánh mắt si mê Thuận vương dành cho chàng, y mới nhận ra mình là kẻ thừa thãi đáng thương nhất trên đời. Y không muốn nhận là anh trai của chàng. Y tự dối lòng, nghĩ mình chỉ là một thường dân may mắn được vua của Hỏa quốc để mắt tới. Nhìn thấy vẻ ngoài xanh xao của Mặc Phong, Thuận vương vội dìu y, đưa về nghỉ ngơi. Trên đường quay về, Thuận vương vẫn ân cần chăm sóc hỏi han như cũ. Nhưng tâm trí y cứ lơ lửng chốn nào, đến khi bị hôn một cái mới hoàn hồn trở lại.
“Mấy ngày nay em lạ lắm.”
Mặc Phong nhìn gã, thẳng thắn hỏi:
“Lần đầu gặp nhau, ngài nhìn nhầm ta với ai?”
Bỗng dưng Mặc Phong hỏi vậy, Thuận vương chột dạ khựng lại một lúc rồi đáp:
“Với ai không quan trọng, hiện giờ trong lòng ta chỉ có mình em.”
“Thật không?”
“Ta đã từng thề dưới trăng rằng nếu có nửa câu gian dối…”
Mặc Phong vội che miệng gã lại:
“Thôi được rồi… Ta tin ngài…”
Mặc Phong vừa dứt câu, bỗng nghe giọng nói một nữ nhân truyền đến:
“Mặc Phong?”
Giọng nói quen thuộc làm y giật mình quay lại, toàn thân run rẩy:
“Mẫu phi…”
Yến phi, mẫu phi của Mặc Phong đang đứng trước mặt y từ lúc nào. Nàng bước tới gần y, đôi mắt rưng rưng:
“Con về đây có nghĩa là hoàng thượng đã hết giận đúng không?”
Mặc Phong né tránh vòng tay của nàng, lắc đầu:
“Mẫu phi… người hãy xem như chưa từng có đứa con này. Mặc Phong đã chết rồi. Hiện tại đứng trước mặt người chính là vương hậu của Hoả quốc.”
Yến phi bàng hoàng thốt lên:
“Con nói cái gì?”
Rồi nàng nhìn Thuận vương vẫn dính chặt hắn từ này tới giờ, môi run run không thể bật thành tiếng.
Mặc Phong sợ phải nghe lời chất vấn của nàng, tựa vào người Thuận vương, bảo gã đỡ y về. Lúc này Yến phi mới hoàn hồn đuổi theo, nhưng lại bị cận vệ của Thuận vương ngăn cản.
Yến tiệc diễn ra, Hạo Phong bị vu oan ám sát hoàng đế. Thuận vương không kiềm chế được, vì chàng lên tiếng bênh vực. Mặc Phong ngồi bên cạnh như có ai xát muối vào tim. Khoảnh khắc Hạo Phong bị giải đi, trong đầu y đã loé lên một ý nghĩ xấu xa. Y muốn chàng không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Y thực sự đã từng mong Hạo Phong chết đi. Nhưng mà để được gì? Dù cho chàng không còn trên cõi đời này, thì y mãi mãi cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, mãi mãi chỉ là chiếc bóng mờ nhạt không hơn không kém.
Thế mà Hạo Phong chết thật rồi. Đúng theo ý nguyện của y, chết đi trong lao ngục. Nhưng y không tài nào vui nổi. Đứng nhìn dung nhan tuyệt sắc như đoá hoa phai màu, nằm im lìm trong cỗ quan tài lạnh lẽo, Mặc Phong ước chi người nằm đó chính là mình. Y muốn thử xem có thể thấy được vẻ mặt thống khổ của người bên cạnh hay không. Giống như lúc này, gã đang vì cái chết của người trong lòng mà thất hồn lạc phách.
Trên đường trở về Hoả quốc, không khí giữa hai người trở nên trầm lắng khác thường. Mặc Phong len lén nhìn vẻ ủ dột của Thuận vương, đoán là gã đang rất đau lòng. Y không phải là kẻ hẹp hòi, muốn nắm lấy bàn tay đang co chặt kia, an ủi gã một chút. Nhưng điều Mặc Phong không ngờ tới là khi một ngón tay của y vừa chạm vào tay gã, nhanh như một cơn gió, gã liền đẩy ra, dứt khoát, lạnh lùng. Trong tích tắc, y đã hiểu lòng gã, hiểu rằng mọi nỗ lực, hy vọng trước nay đều tan thành mây khói. Mặc Phong im lặng, nhắm mắt lại, tựa đầu vào thành xe, mong chờ một bàn tay kéo mình lại, tựa vào bờ vai vững chắc mà y từng nghĩ sẽ dựa dẫm suốt đời. Nhưng rốt cục, chờ mãi vẫn chẳng thấy, y mệt mỏi ngủ quên đi mất. Đến khi tỉnh lại, y đã thấy mình đang nằm trên giường. Trong mơ hồ, y nghe giọng người kia đầy lo lắng:
“Đứa trẻ sao rồi?”
“Bẩm bệ hạ, cơ thể của nam nhân khi mang thai có chút khác biệt với nữ nhân, nên sức khoẻ của vương hậu hiện nay rất yếu. Hơn nữa ngài ấy vừa đi đường xa, lại đi qua hai vùng khí hậu trái ngược của hai nước, dẫn đến cảm mạo. Đứa trẻ trong bụng không có vấn đề, nhưng vương hậu cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn thì mới có thể hồi phục.”
“Thôi được rồi, ngươi mau lui ra. Có bao nhiêu loại thuốc bổ quý giá, mang hết cho vương hậu dùng. Phải đảm bảo đứa trẻ sinh ra thật khoẻ mạnh.”
Gã làm náo loạn một hồi, hóa ra chỉ vì lo cho an nguy của đứa trẻ. Có lẽ gã cũng thừa biết, một khi nó sinh ra đời thì cha của nó sẽ không còn giá trị lợi dụng. Y sẽ chết đi ở một nơi xa lạ, trở thành hạt cát nhỏ nhoi nơi sa mạc hoang vu tịch mịch. Còn gã vẫn tiếp tục tơ tưởng tới một linh hồn đã tắt. Cùng là linh hồn, nhưng Hạo Phong được nhiều người tiếc thương, tưởng nhớ. Còn y? Y sẽ chết vất vưởng ở một nơi hoang vu không ai biết đến.
Thế là Mặc Phong ấp ủ một ý định, y không muốn số phận của mình phải chôn vùi nơi đây, càng không muốn làm chiếc bóng mờ nhạt trên mối tình của kẻ khác. Ngày ngày, y đều cố gắng dưỡng thai thật tốt để có sức chạy trốn, chạy khỏi nơi y từng xem là chốn dừng chân sau cuối.
Trước khi bỏ trốn vài ngày, Mặc Phong tự cho người ấy một cơ hội, cũng là cho mình một tia hy vọng mỏng manh. Hắn ôm Thuận vương vào lòng rồi hỏi:
“Lần trước ta có nói muốn giải tán hậu cung. Ngài đáp ứng ta được không?”
Thuận vương cau mày:
“Điều em cần làm là dưỡng thai cho tốt. Chuyện hậu cung quan trọng đến vậy sao?”
“Quan trọng.”
Thuận vương bỗng dưng nổi giận:
“Càng lúc càng giống nữ nhân, vẻ mặt ủ dột khó coi này là để cho ai xem? Thái y bảo người cha phải vui vẻ thì đứa trẻ sinh ra mới khoẻ mạnh và thông minh. Còn em? Mau nhìn lại bản thân mình xem! Hiện tại ta không muốn nghe em lải nhải nữa!”
Thì ra là thế, muốn y vui vẻ, mà việc y tha thiết mong cầu, gã cũng không làm được… Nếu Thuận vương chỉ cần đứa trẻ trong bụng y, thì gã muôn đời đừng hòng có được. Mặc Phong ngồi trên lưng ngựa, tay ôm bụng, khẽ thì thầm:
“Ta thà chết trên quê hương mình, còn hơn là làm ma ở xứ người… Con đừng trách ta…”
Mặc Phong đi về phía Phong quốc, định bụng cô độc sống hết những tháng ngày còn lại, sinh hạ đứa trẻ, rồi giao cho một người bạn phương xa nuôi dưỡng. Nhưng sức khỏe của không chịu nổi đường xa, cuối cùng ngất giữa đường. Sau khi tỉnh lại, y không ngờ lại gặp Hạo Phong, mà đứa trẻ vì sự ích kỷ của y đã mất rồi… Đi hết một vòng, cuối cùng điều y nhận lấy là con số không tròn trĩnh.
“Ta nên đi thôi, phụ hoàng mà biết ta về đây thế nào cũng trách phạt. Ta thực sự không muốn làm liên lụy em.”
Hạo Phong thấy hắn cứ nhất mực đòi đi, vội ngăn lại:
“Anh đừng ngoan cố nữa. Trương y sư nói cơ thể anh còn rất yếu, không đi xa được, phải nghỉ ngơi, bồi bổ thật tốt mới mong khỏe lại như xưa. Còn việc phụ hoàng… người đã biết rồi.”
“Sao? Người đã biết?”
“Lúc anh hôn mê, phụ hoàng đã tới đây…”
Hạo Phong chưa nói hết câu, bên ngoài bỗng vang vọng tiếng bước chân, cùng tiếng hô của Trương công công:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng đế đến bất ngờ, khiến Mặc Phong chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Đang lúc bối rối không biết phải làm thế nào thì hắn đã bước vào trong. Mặc Phong vội quỳ xuống, không dám ngẩng mặt lên. Hoàng đế tiến đến gần, nhẹ giọng nói:
“Đứng lên đi.”
“Nhi thất bất hiếu, không còn mặt mũi nào nhìn phụ hoàng.”
“Ngươi còn biết mình bất hiếu? Trẫm thật ân hận vì đã quá nuông chiều ngươi. Cứ nghĩ bị phế rồi, sống cực khổ một thời gian ngươi sẽ tỉnh ngộ, ai ngờ lại đi theo tên Thuận vương đó đến tận Hoả quốc. Lần này quay về đã sáng mắt ra chưa?”
Mặc Phong không còn lời nào biện minh, chỉ cúi mặt lặng im. Hoàng đế hất mặt, Hạo Phong hiểu ý dìu y đứng dậy. Hoàng đế lại nói:
“Ngươi có biết từ khi người bỏ đi, mẫu phi ngươi ngày đêm đến gặp trẫm cầu xin khôi phục ngôi vị hoàng tử cho ngươi? Đến khi thấy ngươi mềm rũ như xác chết trở về, nàng ấy đau lòng đổ bệnh không dậy nổi. Vậy mà ngươi còn ở đây u sầu vì một gã ngoại bang? Câu nhi thần bất hiếu không cần phải nói với trẫm, mà ngươi phải quỳ trước nàng ấy tạ tội kia kìa!”
Mặc Phong càng nghe hoàng đế nói, sắc mặc càng tái đi. Hạo Phong vội giữ chặt lấy sợ y ngã quỵ:
“Em dìu anh lên giường. Khi nào khoẻ lại sẽ dẫn anh đến gặp Yến phi.”
Mặc Phong ôm lấy bụng mình, nước mắt không kiềm được tuôn ra. Chỉ khi có “con” rồi mới hiểu tấm lòng cha mẹ. Tuy đứa trẻ trong bụng chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng thời gian qua, y đã nâng niu, chờ đợi, xem nó là một phần quý giá của cuộc đời. Mà nay nó đã mất đi rồi, giống như mất một phần máu thịt, đau đến tê tâm liệt phế… Mặc Phong ân hận rồi. Suốt thời gian qua, y mải mê chạy theo người dưng nước lã, mặc sức để người ta xem nhẹ, giày vò, mà quên mất một người mẹ ngày đêm mỏi mòn trông ngóng mình quay trở lại. không còn suy nghĩ gì nhiều, bất chấp cơ thể vẫn còn suy nhược, chạy ào ra khỏi cửa.