Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 85: Hàm oan
Hạo Phong tỉnh giấc sau một đêm dài, ngạc nhiên khi thấy khung cảnh trước mặt không còn là vườn Tiếu Phong nữa. Chẳng hiểu Kỳ Phong đã đưa chàng về điện Tĩnh Phong lúc nào. Hơn nữa hắn lại không ở bên cạnh chờ chàng thức giấc như mọi hôm. Trong lòng mơ hồ bất an, chàng vội ngồi dậy bước xuống giường, khẽ gọi:
“Anh à?”
Vừa lúc đó, Tiểu Thanh từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào trong:
“Điện hạ! Chuyện lớn rồi!”
Nét mặt trầm trọng của Tiểu Thanh càng làm nỗi bất an của chàng lớn dần:
“Có chuyện gì?”
Tiểu Thanh thở hổn hển, lắp bắp nói:
“Tứ… tứ điện hạ bị bắt đi rồi!”
“Bị bắt? Tại sao lại bị bắt?”
Tiểu Thanh mím chặt môi, rồi bật ra thành tiếng, tiếp tục thông báo thêm một tin dữ:
“Cả… cả Vi… Vi Hàn đại nhân cũng bị nhốt vào thiên lao!”
Nghe tới đây, lỗ tai lùng bùng hết cả lên, chàng bước tới lay mạnh nàng:
“Chuyện thế nào? Mau nói rõ cho ta biết!”
“Nô tỳ nghe mọi người kháo nhau rằng tứ điện hạ và Vi Hàn đại nhân cấu kết làm phản.”
“Cấu kết làm phản?”
Chuyện hoang đường này sao có thể là thật? Tin như sét đánh ngang tai khiến chàng ngỡ ngàng choáng váng, vội vàng rửa mặt, thay y phục rồi đi thẳng đến phủ thái tử. Vừa tới nơi, chàng đã thấy Nghinh Phong bước ra khỏi cửa, nét mặt vô cùng căng thẳng. Chàng vội chặn đường hắn, dồn dập hỏi:
“Đại ca, chuyện là thế nào? Tại sao tứ ca và anh Hàn lại bị tình nghi tạo phản? Tứ ca đâu rồi? Em muốn gặp anh ấy!”
Nghinh Phong thở dài, trấn an Hạo Phong, rồi từ từ kể lại sự tình. Có người mật báo Vi Hàn từ lâu ngấm ngầm tạo phản, nên sáng hôm qua, hoàng đế âm thầm cho người tới nhà hắn lục soát. Sau nửa ngày trời, quả nhiên đã tìm thấy một bức mật thư. Nội dung lá thư là hẹn Vi Hàn khi trời tối đến ngôi nhà phía đông kinh thành bàn đại sự. Ngay lập tức, cả nhà hắn bị tạm giữ, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sau đó, hoàng đế cho vệ binh đến điểm hẹn được đề cập trong thư, hòng bắt tại trận phản tặc. Chẳng ngờ vừa tới nơi, lại gặp Kỳ Phong ở đó. Không những tìm thấy bản đồ quân sự, mà trong ngôi nhà còn có một căn hầm. Dưới hầm chứa một kho vũ khí khổng lồ. Hạo Phong nghe Nghinh Phong tường thuật lại sự việc, không thể tin vào tai mình, vội nói:
“Buổi chiều hôm ấy, tại vuờn Tiếu Phong, em vẫn ở bên tứ ca. Sau đó…” Ngập ngừng một lát, chàng nói tiếp: “Sau đó, do mệt quá, em ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở điện Tĩnh Phong. Em cứ nghĩ là tứ ca đưa em về đây. Nếu không phải anh ấy thì là ai? Tại sao lại muốn hãm hại hai người ấy? Tại sao tứ ca lại chạy tới đó để bị sa bẫy?”
Nghinh Phong trầm ngâm rồi đáp:
“Chuyện này phải hỏi tứ đệ mới biết.”
“Làm sao bây giờ? Ở trong thiên lao chỉ sợ hai người ấy sẽ bị tra tấn chết mất.”
Nghinh Phong vỗ vai chàng trấn an:
“Em đừng lo quá. Ta đã xin phụ hoàng thụ lý việc này. Chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho hai người ấy.”
Nghinh Phong nói là thế, nhưng nỗi bất an cứ quấn lấy tâm trí khiến Hạo Phong ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày ngày, chàng đều ngồi ngoài cửa chờ đợi tin tức đến héo hon gầy mòn.
Về phần Nghinh Phong, sau khi trò chuyện cùng Hạo Phong, hắn lập tức đi gặp Vi Hàn. Tuy bị dùng cực hình tra tấn, nhưng Vi Hàn vẫn mang vẻ ngoài ung dung tự tại, không chút sợ sệt. Nghinh Phong nhìn vết thương trên người hắn thì vô cùng đau lòng.
“Ta biết ngươi và Kỳ Phong quen biết nhau từ nhỏ. Tuy các ngươi là bằng hữu thân thiết, nhưng ta tin ngươi và em ấy sẽ không bao giờ cấu kết với nhau làm chuyện tổn hại quốc gia.”
Vi Hàn ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc:
“Ngài nói cái gì? Tại sao lại lôi Kỳ Phong vào đây?”
Nghinh Phong thở dài:
“Khi đọc xong lá thư, phụ hoàng đã cho vệ binh phục kích ngôi nhà trong rừng trúc. Người mà vệ binh nhìn thấy ở đó chính là Kỳ Phong.”
Vi Hàn bàng hoàng thốt lên:
“Làm sao có thể? Kỳ Phong tuyệt đối sẽ không làm chuyện này!”
“Ngươi nghĩ kỹ xem, mình có thù với ai không?”
Vi Hàn bất lực lắc đầu. Xưa nay bản tính hắn cởi mở vui vẻ, chưa bao giờ đắc tội với ai. Không ngờ một ngày lại bị hãm hại ra nông nỗi này, đã vậy còn liên lụy tới Kỳ Phong. Nghinh Phong thấy hắn không đáp, tiếp tục đặt nghi vấn:
“Nếu vậy thì có thể kẻ đó có thù với tứ đệ.”
Vi Hàn suy nghĩ một lát, rồi sực nhớ ra một người:
“Nếu nói kẻ mang thù với Kỳ Phong, thì thần nghĩ ra một người…”
“Là ai?”
“Tam điện hạ.”
Nghinh Phong gật gù:
“Ta sẽ cho đi điều tra ngay. Phiền Vi Hàn đại nhân chịu khổ vài ngày rồi.”
Vi Hàn cười:
“Nếu chịu khổ vài ngày mà tìm ra thủ phạm thì thần cũng cam lòng. Trăm sự nhờ điện hạ.”
Trước khi ra về, Nghinh Phong không quên dặn quản ngục, kèm theo một thỏi vàng:
“Đối xử với Vi Hàn đại nhân thật tử tế, không được dùng cực hình.”
Sau khi gặp Vi Hàn, Nghinh Phong tiếp tục đi đến nơi giam giữ Kỳ Phong. Vừa nhìn thấy Nghinh Phong, hắn vội lao lên, nắm lấy vai Nghinh Phong lay mạnh.
“Hạo Phong đã bị chúng bắt rồi! Anh giúp em đi cứu em ấy!”
Nghinh Phong thở dài:
“Bản thân đã ra thế này rồi em còn tâm trạng lo cho người khác sao?”
Kỳ Phong như ngồi trên đống lửa, phát cuồng quát lên:
“Hạo Phong không phải người khác! Em ấy là trái tim của em! Nếu em ấy có mệnh hệ nào, thì cứ để em lãnh tội đi, em sống còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
Lúc này Nghinh Phong mới có dịp nhìn kỹ Kỳ Phong. Ngoài vết thương ở cánh tay đã được băng bó cẩn thận ra, thì trên người không có dấu hiệu bị tra tấn. Quản ngục mới đã từng nghe qua cái chết của quản ngục trước, nên khi thấy Kỳ Phong bị tống vào đây, tới giờ vẫn chưa dám động tay động chân, sợ lại đắc tội với vị nào đó rồi oan mạng. Vết thương của Kỳ Phong là do đánh trả đội vệ binh mà có. Khi ấy hắn lo Hạo Phong có chuyện bất trắc nên kháng cự kịch liệt, đánh nhau một trận long trời lở đất. Tuy võ công của Kỳ Phong lợi hại, nhưng một mình hắn không thể chống lại một đội vệ binh hùng mạnh, cuối cùng bị thương, rồi bị bắt về đây.
Nghinh Phong không để hắn thêm lo lắng, từ tốn thông báo tình hình của Hạo Phong:
“Hạo Phong không sao. Đêm qua có kẻ lén đưa em ấy về điện Tĩnh Phong. Bọn chúng đã lợi dụng em ấy làm cái bẫy để dụ em sa lưới.”
Kỳ Phong nghe chàng vẫn bình yên, thì thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao là tốt rồi…”
“Việc điều tra vẫn đang tiến hành, em chịu khó một thời gian.”
Kỳ Phong xưa nay chưa nhờ vả ai chuyện gì, nhưng lần này hắn linh cảm lành ít, dữ nhiều, nên hạ thấp giọng, thành tâm dặn dò Nghinh Phong:
“Chăm sóc Hạo Phong giúp em.”
OOo
Việc điều tra kéo dài hơn ba tháng, mọi chứng cứ đều bất lợi cho Vi Hàn và Kỳ Phong. Ngày mai là ngày phán xét cuối cùng, cũng là lúc định tội hai người. Vì lo lắng mà thần sắc của Hạo Phong càng lúc càng tiều tuỵ. Không thể ngồi yên nhìn hai người bị hàm oan, chàng quyết định một mình đến gặp hoàng đế.
“Phụ hoàng, mong người cho gia hạn thời gian điều tra, nhi thần tin chắc hai người họ không bao giờ có ý định tạo phản. Nhi thần quen biết với Hàn ca cũng khá lâu, anh ấy luôn một lòng trung thành với Phong quốc. Còn tính tình của tứ ca, người cũng thừa hiểu mà. Ngay từ nhỏ, anh ấy chưa bao giờ tơ tưởng đến ngai vàng thì sao có thể làm phản được cơ chứ?”
Hoàng đế hừ một tiếng:
“Vi Hàn trung thành với Phong quốc, chuyện đó ai mà không biết. Nhưng hắn một lòng phò tá ai, ngươi thử nghĩ xem? Hắn và Kỳ Phong từ nhỏ đã có giao tình rất tốt. Ngươi nên biết, trong hoàng cung, đôi khi chẳng cần có tâm cơ, thì cũng có thể một bước lên mây. Nhất là khi có kẻ dọn đường sẵn cho ngươi bước đi. Khi ở thế cờ đã định, dù muốn dù không, ngươi vẫn phải tiếp tục con đường đó.”
Hạo Phong vẫn chưa hiểu hết ý của hoàng đế, chỉ biết ra sức thanh minh cho Kỳ Phong:
“Tứ ca bị người khác gài bẫy! Ngày hôm đó… anh ấy ở cùng với nhi thần. Có kẻ đã bày mưu bắt cóc nhi thần rồi dụ anh ấy đến nơi hẹn…”
Hoàng đế im lặng trong vài giây, rồi bước đến gần, nâng mặt chàng lên, nét mặt đanh lại:
“Hai người các ngươi có quan hệ gì với nhau, đừng tưởng là trẫm không biết. Còn dám tới đây để cầu xin cho nó?”
Hạo Phong chợt run rẩy né tránh ánh mắt sắc lẹm của hoàng đế:
“Nhi thần và tứ ca… là anh em cùng cha khác mẹ, điều này phụ hoàng rõ hơn ai hết mà.”
Hoàng đế tức giận đẩy chàng suýt ngã nhào:
“Ngươi nên biết, Nghinh Phong lên làm thái tử, là để các ngươi thôi vọng tưởng về việc hợp thức hóa mối quan hệ thương luân bại lý của mình.”
Hạo Phong càng hoảng loạn phát run, yếu ớt phủ nhận:
“Nhi thần… không có…”
“Bấy lâu thấy trẫm nhắm mắt làm ngơ, các ngươi càng lúc càng đi quá giới hạn. Trẫm không thể để các ngươi tiếp tục lộng hành nữa. Về phần Vi Hàn, tuy là một vi quan tốt, tài năng có thừa, nhưng hắn và Kỳ Phong thân nhau từ nhỏ, nếu Kỳ Phong muốn làm phản, thì hắn là cánh tay đắc lực nhất, cần bị loại bỏ.”
Hạo Phong ngỡ ngàng, loạng choạng lấy lại thăng bằng, thốt lên:
“Nói vậy… Nói vậy… ba tháng nay không tìm ra manh mối… là do người sắp đặt hết sao? Người nhẫn tâm đẩy tứ ca vào con đường chết chỉ vì hiểu lầm không đáng có?”
“Hiểu lầm không đáng có? Ngươi nói xem, đâu là hiểu lầm không đáng có? Ngươi có dám thề trước đất trời rằng các ngươi chỉ đơn thuần là anh em không?”
Hạo Phong im lặng cúi đầu. Đến nước này có muốn né tránh cũng không được. Thế là chàng rút hết can đảm nói:
“Nếu mọi chuyện đều do nhi thần, do tình yêu sai trái này gây ra, tại sao người không giết nhi thần mà bày mưu tính kế với hai người đó? Dù gì cũng mất mười chín năm lạnh nhạt, xin người ban cho nhi thần được chết! Một mạng đổi lấy hai mạng, có được hay không?”
Hoàng đế trả lời lạnh lùng:
“Chuyện trẫm đã quyết định, không tới lượt ngươi can thiệp!”
Hạo Phong không bỏ cuộc, quỳ sát mặt đất, gào lên trong vô vọng:
“Phụ hoàng… mong người nghĩ lại!”
Hoàng đế không nói nhiều, cho người đưa chàng trở về, mặc chàng khẩn thiết cầu xin.
Sau khi quay trở về điện Tĩnh Phong, Hạo Phong ngồi bất động trong thư phòng hàng giờ. Cuối cùng, chàng lấy giấy bút, viết nên một bản thú tội. Trên đó ghi rõ việc chính mình đã gài bẫy Vi Hàn và Kỳ Phong. Chuyện bắt cóc là giả vờ. Chàng tự nhận mình có tình cảm sai trái với anh trai nhưng không được đáp trả nên rắc tâm hãm hại. Bản thú tội được chuyển lên hình bộ. Hình bộ báo lại cho Nghinh Phong. Hắn đọc xong, lập tức lao tới điện Tĩnh Phong, nói như hét:
“Em điên rồi sao? Cái gì yêu mà không được? Dù cho cả thiên hạ này không biết, nhưng ta rõ hơn hết tình cảm của hai người. Mau nói đi, có chuyện gì xảy ra?”
Hạo Phong lắc đầu:
“Anh không cần phải biết nguyên do, mau cho người bắt em đi.”
Nói rồi chàng lẳng lặng quỳ xuống. Nghinh Phong ôm đầu không thốt thành lời. Đúng lúc đó, một người chạy tới, thở hổn hển:
“Thái tử điện hạ! Vi… Vi Hàn đại nhân đã… đã…”
Trong lòng đang rối như tơ vò, gặp tên thái giám cứ ấp a ấp úng, Nghinh Phong tức giận quát:
“Đã sao?”
“Đã nhận tội rồi ạ!!”
Hạo Phong nghe tới đây, hoảng loạn lao tới nắm lấy tay Nghinh Phong:
“Đại ca! Đừng tin lời anh ấy! Hãy bắt em đi!”
Nghinh Phong bất lực nắm lấy tay chàng:
“Đi gặp phụ hoàng!”
Đến điện Hoàng Kim, hoàng đế lạnh lùng đọc bản thú tội của chàng, không nói không rằng vò nát:
“Vi Hàn mang tội phản nghịch, chứng cứ rành rành, nay đã thú tội, chu di tam tộc. Thất hoàng tử bị bắt cóc, tứ hoàng tử đi giải cứu vô tình rơi vào bẫy, sau khi điều tra, Kỳ Phong không liên quan tới tội phản quốc. Tuy nhiên, hai hoàng tử từ lâu đã lén lút quan hệ loạn luân, tội không thể tha. Nay trẫm quyết định phạt tứ hoàng tử đi trấn giữ biên cương, vĩnh viễn không được quay trở về. Còn thất hoàng tử, về Tĩnh Phong đóng cửa sám hối từ nay về sau, không được rời hoàng cung nửa bước.”