Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 93: Chúng ta là một gia đình
Ngày lành tháng tốt đã tới, nhưng người vẫn chưa thấy quay về. Hạo Phong ngồi ngoài hiên, ngóng đợi mỏi mòn đến khi ánh nắng nơi khoảng sân nhỏ dần nhạt màu. Ngày vui bỗng hoá tang thương. Tiếng cười trong trẻo vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong từng ngóc ngách của cung điện, nhưng người thì chẳng thấy bóng dáng. Sao từng người cứ lần lượt bỏ chàng mà đi? Chuyện của Vi Hàn và Kỳ Phong đã khiến chàng đau đớn đến nay vẫn chưa nguôi ngoai, giờ lại tới lượt Nghinh Phong và Tiểu Thanh. Rốt cục ông trời còn muốn giày vò chàng đến bao giờ nữa?
Từ nãy tới giờ, Thạch Đầu vẫn lẳng lặng đứng bên chàng, thấy trời dần sẫm tối, gã bước đến, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, trời đã tối rồi, mời ngài vào trong dùng cơm.”
Một nỗi đau đớn xé lòng trào dâng trong đôi mắt chàng. Ngày nào chàng cũng nghe Tiểu Thanh nói câu này đã thành một thói quen, vậy mà nay không còn Tiểu Thanh nữa. Làm sao chàng có thể chấp nhận sự thật tàn khốc rằng nàng đã vĩnh viễn rời xa cõi trần? Hít thở sâu, chàng hỏi Thạch Đầu:
“Anh Thạch Đầu, từ lúc anh theo em đến nay cũng đã gần mười năm rồi nhỉ?”
Thạch Đầu nghe chàng hỏi vậy, bỗng dưng trong lòng có chút lo lắng. Gã ngập ngừng giây lát rồi trả lời:
“Phải, thưa điện hạ.”
Hạo Phong ngước mặt nhìn gã, đôi mắt đen láy như đọng hơi sương, ẩn chứa nỗi buồn vô biên:
“Từ mai, anh hãy quay về núi Đàm Hoa, không cần theo bảo vệ em nữa.”
Linh cảm của Thạch Đầu quả nhiên không sai. Vừa nghe chàng nói vậy, gã vội quỳ xuống:
“Điện hạ, thuộc hạ tình nguyện đi theo ngài, dù xảy ra chuyện gì cũng không hối hận.”
Hạo Phong cười buồn:
“Nhưng em sẽ hối hận. Em không muốn chứng kiến thêm một người nào ra đi nữa. Thà xa nhau mà biết người đó luôn bình an, còn hơn là gần nhau để rồi dẫn đến kết cục bi thương. Anh Thạch Đầu, dường như những ai ở cạnh em đều gặp điều không may. Vì vậy, anh hãy đi đi. Hay là… không cần đợi đến ngày mai, em sẽ chuẩn bị ngay một chiếc xe ngựa tốt, đưa anh trở về quê nhà, được không?”
“Điện hạ!” Thạch Đầu đột nhiên to tiếng: “Tất cả chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Con người ta sống chết có số. Ngài đừng suy nghĩ lung tung!”
Hạo Phong lắc đầu:
“Em không suy nghĩ lung tung. Mẫu phi của em vì mang thai em mà bị hạ cổ. Bà Lý vì bảo vệ em mà qua đời. Anh Hàn, tứ ca cũng vì em mà người thì bị đày nơi biên ải, người thì mất mạng. Chuyện của đại ca và Tiểu Thanh, không chừng cũng có liên quan tới em. Em không muốn nhìn thấy ai phải chết nữa!”
Nói tới đây, mọi gắng gượng từ nãy tới giờ của chàng đã uổng công vô ích. Hai má đẫm lệ nhìn Thạch Đầu như van nài. Thạch Đầu đau lòng nói tiếp:
“Từ khi đi theo điện hạ, Thạch Đầu đã là người của ngài rồi. Nếu ngài không muốn thuộc hạ chết, thuộc hạ sẽ không chết. Nhưng nếu ngài muốn đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không đi!”
Hạo Phong nói trong nước mắt:
“Vô ích thôi! Từ hôm nay, anh không còn là người của điện Tĩnh Phong nữa.”
Thạch Đầu nhìn thấy bờ vai run run của Hạo Phong, hận mình không dám ôm lấy chàng an ủi vỗ về. Gã vẫn kiên quyết quỳ dưới đất:
“Nếu điện hạ vẫn nhất quyết đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ sẽ quỳ ở đây cho tới khi ngài đổi ý!”
“Anh…” Hạo Phong run run chỉ tay vào gã.
Thuyết phục Thạch Đầu không xong, chàng bất lực quay lưng đi vào trong, lạnh lùng nói vọng lại:
“Vậy thì anh cứ việc quỳ ở đó đi!”
Cứ thế, Thạch Đầu quỳ suốt đêm ngoài sân. Trong này, Hạo Phong trằn trọc mãi không thể ngủ được, ngồi thơ thẩn đến khi trời sáng. Chàng bước ra sân, vẫn thấy gã giữ nguyên tư thế quỳ như ngày hôm qua. Dù lòng đau như cắt, nhưng chàng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, xát muối vào tim gã:
“Anh quỳ đủ rồi thì đứng dậy đi đi. Bấy nhiêu xem như anh chuộc lỗi vì chuyện lúc nhỏ, từ nay không ai nợ ai.”
Thạch Đầu cắn chặt răng không lên tiếng, gã biết chàng cố tình nói vậy để gã tức giận bỏ đi. Nhưng Thạch Đầu không còn là Thạch Đầu lúc nhỏ, từ lâu gã đã học được điềm tĩnh, nhẫn nại, và cả yêu thương. Gã như vách đá nơi rừng núi, dù chịu trăm ngàn gió mưa vẫn đứng vững kiên cường. Một khi gã đã quyết tâm rồi thì không bao giờ vì những lời nói khích của chàng mà lung lay. Kỳ Phong không có ở đây. Vi Hàn, Nghinh Phong, Tiểu Thanh đi rồi, một mình chàng cô đơn biết bao nhiêu. Nếu ngay cả gã cũng bỏ đi, không ai ở cạnh bên, chắc chắn chàng sẽ không biết chăm lo cho bản thân, một ngày nào đó sẽ gục ngã mất. Giống như lúc này đây, nhìn sắc mặt tái nhợt kia, gã càng không nỡ rời xa chàng.
Đúng lúc đó, Mặc Phong từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Thạch Đầu quỳ gối, kinh ngạc hỏi Hạo Phong:
“Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt chàng lạnh băng:
“Đuổi không đi. Quỳ suốt đêm rồi.”
Mặc Phong thốt lên:
“Sao lại đuổi anh ấy?”
Hạo Phong không trả lời, chàng biết nếu nói ra, thế nào Mặc Phong cũng sẽ thuyết phục chàng giữ gã lại. Chàng sợ mình mềm lòng mà đồng ý mất. Chàng nhìn Mặc Phong:
“Từ mai, anh cũng đừng tới đây nữa.”
Mặc Phong tiến tới nắm lấy vai chàng:
“Em sao vậy? Đuổi Thạch Đầu, rồi đuổi luôn cả ta?”
Hạo Phong đẩy hắn ra, bỗng thấy xây xẩm mặt mày, cả người lung lay ngã xuống. Mặc Phong vội đỡ lấy chàng:
“Sao lại nóng như vậy?”
Cơn đau đầu khiến Hạo Phong không nói chuyện nổi, Mặc Phong vội dìu chàng vào trong. Chàng sốt li bì cả ngày, đến khi tỉnh lại, trời đã tối mịt. Chàng ngước nhìn Mặc Phong:
“Anh Thạch Đầu… anh ấy…”
“Vẫn còn quỳ ngoài sân.”
Chàng im lặng nhìn lên trần nhà, tay nắm chặt tấm chăn, muốn nói gì đó lại thôi. Mặc Phong thở dài:
“Sao em phải làm vậy? Thạch Đầu, rồi đến ta, hay là em muốn cả Trương y sư và ngũ tỷ cũng bước ra khỏi cuộc đời em thì mới vừa lòng?”
Chàng mím chặt môi, chua xót đáp:
“Nếu quay ngược thời gian, em ước gì mình không quen biết mọi người.”
“Rất tiếc là thời gian không thể quay lại. Em cũng không thể cắt đứt mối quan hệ giữa mình với mọi người. Nếu đã có duyên gặp nhau, trừ khi ông trời trêu đùa, đừng bao giờ tự tay cắt đứt. Cắt đứt sợi dây duyên phận, là cắt đứt cả trái tim mình và cả người kia nữa. Một mình em đau đớn thì thôi đi, nhưng chẳng lẽ em không quan tâm đến cảm nhận của người khác hay sao? Thạch Đầu là một người kiên định, anh ấy sẽ quỳ cho đến khi ngã gục mới thôi.”
“Nhưng mà, em quá mệt mỏi rồi. Nếu mọi người lại xảy ra chuyện, thì em sợ mình sẽ không chịu nổi nữa.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu. Là do em nghĩ ngợi quá nhiều thôi. Nhưng nếu em còn tiếp tục ngoan cố, Thạch Đầu sẽ xảy ra chuyện thật đó.”
Mặc Phong vừa dứt câu, ngoài trời bỗng dưng nổi cơn giông. Chỉ trong thoáng chốc mà mưa đã rơi thành một màn trắng xóa. Hạo Phong nghe tiếng mưa ầm ầm ngoài kia, trong lòng cũng nổi bão. Mưa to như vậy mà Thạch Đầu vẫn còn quỳ gối trước sân, đã một ngày một đêm không ăn uống, làm sao chịu đựng nổi? Không do dự, chàng ngồi bật dậy, chạy ra ngoài.
Thạch Đầu vẫn quỳ thẳng lưng, nét mặt không đổi. Gió mưa tạt vào mặt đau rát vẫn không làm lung lay ý chí của gã. Trong khoảnh khắc, Hạo Phong thấy mình sai rồi. Chàng ân hận tột cùng, lao ra làn mưa, quỳ xuống bên cạnh Thạch Đầu:
“Anh mau đứng dậy đi!”
Thạch Đầu vẫn giữ giọng nói cứng cỏi:
“Trừ khi điện hạ đồng ý cho thuộc hạ ở lại.”
“Em không đuổi anh đi nữa! Anh muốn ở đây bao lâu cũng được! Chúng ta là một gia đình. Tiểu Thanh là em gái, còn anh chính là anh trai. Đã là gia đình, dù ngoài kia có sóng to gió lớn, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Em sẽ không trốn tránh nữa! Anh mau đứng dậy, vào trong đi!”
Thạch Đầu nghe chàng nói vậy, không giấu được niềm vui trong ánh mắt. Hạo Phong dìu gã đứng lên. Vừa bước vào trong, cả hai đã kiệt sức ngã xuống. Mặc Phong vội vàng chạy tới:
“Hai người không sao chứ?”
Thạch Đầu cố gắng ngồi dậy, thều thào nói:
“Thuộc hạ không sao. Nhưng thất điện hạ…”
Mặc Phong nhìn xuống đã thấy Hạo Phong ngất đi rồi. Thạch Đầu quỳ một ngày một đêm, không còn đủ sức chăm lo cho chàng, chỉ có thể nhờ Mặc Phong.
Trương y sư xem bệnh cho Hạo Phong, lắc đầu thở dài. Chàng nằm trên giường, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông, bèn hỏi:
“Bệnh của ta… nặng lắm sao?”
“Vốn dĩ không có gì đáng ngại. Nhưng tâm bệnh tích tụ lâu ngày đã ăn mòn sức khoẻ của ngài. Người cũng đã đi rồi, điện hạ hãy sớm nguôi ngoai mới khiến cơ thể khoẻ mạnh được.”
Hạo Phong buồn bã nói:
“Ta xin lỗi… Làm ông và mọi người lo lắng rồi.”
“Thần sẽ kê vài thang thuốc cho điện hạ. Khoẻ hẳn hay không phải xem tâm trạng của ngài rồi. Nếu cảm thấy có lỗi thì hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ta sẽ cố… Anh Thạch Đầu sao rồi?”
“Hắn khoẻ như trâu, không sao đâu. Chỉ hơi sốt, đã uống thuốc rồi. Ngủ một giấc là khoẻ lại thôi. Lục điện hạ đang chăm sóc cho hắn.”
Hạo Phong nghe gã không sao mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, nghe Hạo Phong ngã bệnh, hoàng đế tức tốc ghé thăm. Dạo gần đây, hoàng đế càng lúc càng quan tâm tới chàng, càng khiến chàng mang một áp lực vô hình. Vốn dĩ muốn dựa vào ân sủng của hắn để xin cho Kỳ Phong quay về, nhưng chuyện của Thái tử làm chàng không có cơ hội mở lời. Thời điểm này, Kỳ Phong mà quay về chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ thêu dệt những chuyện không hay.
Hoàng đế ngồi bên giường, sờ trán chàng:
“Hạ sốt rồi.”
Hạo Phong cười:
“Vâng, cảm ơn phụ hoàng đã quan tâm.”
“Trương y sư nói con cần phải hít thở không khí trong lành thì mới mau khỏi bệnh. Nếu hoàng cung ngột ngạt quá, thì từ hôm nay trẫm bãi bỏ lệnh cấm, con có thể tự do ra ngoài hoàng cung nếu muốn.”
Nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng chàng vui như mở cờ:
“Tạ ơn phụ hoàng.”
“Nhưng không được đi quá lâu, vẫn phải chú tâm học hành.”
Hại Phong chợt thấy lo lắng. Nghinh Phong không rõ sống chết, hiện giờ vị trí Thái tử đang bỏ trống. Một mình chàng tiếp tục đến lớp học tập, sẽ dấy lên một trận xào xáo.
“Phụ hoàng, nhi thần có thể tạm thời không đến lớp học được không?”
“Tại sao?”
“Đó là lớp học dành cho Thái tử. Đại ca gặp nạn, nếu nhi thần tiếp tục học thì e là không hay.”
“Nghinh Phong gặp chuyện, trẫm rất đau lòng. Nhưng trẫm chỉ có mấy người con. Ngôi Thái tử không thuộc về người này cũng thuộc về người khác. Con không muốn sao?”
Hạo Phong cúi mặt:
“Nhi thần bất tài, không muốn cáng đáng trọng trách này.”
Hoàng đế vỗ nhẹ tay chàng:
“Nếu thấy áp lực thì tạm thời ngưng đi.”
Hạo Phong kinh ngạc nhìn hắn. Hoàng đế thường ngày nghiêm khắc, nay sao lại dễ dàng chiều theo ý chàng như vậy?
“Con có vẻ mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi. Khi khác trẫm lại ghé thăm con.”
Nói rồi, Hoàng đế đứng lên rời khỏi điện Tĩnh Phong.