Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 8: BỎ TRỐN.
Tiểu nhị vừa chạy đi, cửa tửu lâu xuất hiện một công tử vận trường bào gấm trắng muốt, hông đeo ngọc bội, mày ngài mắt phượng, khôi ngô tuấn tú, thân hình cao gầy thanh thoát, phía sau là năm ả thị nữ và năm tên gia nhân theo hầu. Chu Kiệt vốn vô cùng sốt ruột ngóng ra cửa nên nhận ngay ra đó chính là Dương tam công tử Dương Thiên Bảo. Nhìn thấy người kia dắt theo cả đám người hầu kẻ hạ, hắn vội lao từ trên lầu xuống nắm lấy áo Dương Thiên Bảo ghé vào tai nói nhỏ:
“Ngươi lưu đám hạ nhân bên ngoài, một mình vào đây cùng ta!”
Dương Thiên Bảo quay lại phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui ra ngoài sau đó bị Chu Kiệt lôi thẳng lên lầu. Ấn Dương Thiên Bảo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Chu Kiệt trừng mắt nhìn bộ y phục quá nổi bật trên thân người nọ nói:
“Ngươi trốn nhà hay là đi chơi mà mang theo hạ nhân hả?” Hắn chỉ ra cửa lớn nói tiếp, giọng càng lúc càng đanh: “Còn mang cả cỗ mã xa lớn thế kia, ngươi đây là đi du ngoạn phải không?”
Dương Thiên Bảo nhìn Chu Kiệt, ánh mắt đầy vẻ oan ức trả lời:
“Là ta cố ý, nếu không ta làm sao ra khỏi phủ được!”
Chu Kiệt nghe vậy lập tức hạ nhiệt, giọng dịu hẳn lại:
“A, quên mất ngươi không giống ta.”
“Ngươi chờ lâu chưa? Ngươi trốn ra bằng cách nào?” Dương Thiên Bảo tò mò hỏi.
“Ta trèo tường, lần nào trốn ra ngoài ta cũng đều trèo tường cả. Ngươi ăn đi, bánh ở đây rất ngon, ngươi muốn ăn gì cứ gọi thêm.” Chu Kiệt toét miệng cười đẩy đĩa bánh ngọt về phía Dương Thiên Bảo.
Nhìn trên bàn chỉ toàn bánh ngọt và một vò rượu, Dương Thiên Bảo nhíu mày: “Ăn nhiều bánh ngọt không tốt, rượu cũng không tốt, ta không ăn những thứ này.”
Chu Kiệt: “Ừm…vậy ta gọi món khác cho ngươi.”
“Để lát nữa ta tự gọi, bây giờ hãy nói cho ta biết chúng ta sẽ trốn đi thế nào?” Dương Thiên Bảo hỏi.
“Chúng ta sẽ ra ngoài bằng cửa hậu của tửu lâu…mà…hành lý của ngươi đâu?” Chu Kiệt nhìn hai tay trống trơn của Dương Thiên Bảo ngần ngừ hỏi.
“Mẫu thân chỉ cho ta ra ngoài hai canh giờ, hai canh giờ thôi ngươi có hiểu không?” Dương Thiên Bảo giơ hai ngón tay ra trước mặt Chu Kiệt lắc lắc.
Chu Kiệt: “Ừm, ta hiểu… À… mà ngươi có mang theo ngân lượng không?”
“Ta không mang gì, y phục không, ngân lượng không. Chính ngươi đã thề sẽ chịu trách nhiệm với ta cho nên đừng hỏi mấy câu vô nghĩa nữa!” Dương Thiên Bảo nhìn thẳng vào mắt Chu Kiệt hơi khó chịu dằn mạnh từng chữ.
“Hì hì… Đương nhiên ta sẽ bảo hộ ngươi, bản công tử ta đây không thiếu nhất chính là ngân lượng, ngươi cần gì cứ nói với ta một tiếng.” Chu Kiệt cười xoa dịu người nọ, sau đó không dám hỏi thêm câu nào nữa nhưng mắt vẫn cố lườm y một cái.
Sau khi hai người ăn uống xong, Chu Kiệt trả lại vò Túy Tiên tửu nhưng vẫn dứt khoát giữ lại hộp bánh. Hắn khoác tay nải lên vai, kẹp hộp bánh vào nách, liếc mắt ra cửa chính nhìn đám hạ nhân Dương gia vẫn ngoan ngoãn đứng chờ chủ nhân mới yên tâm nắm tay Dương Thiên Bảo nhẹ nhàng lách qua cửa sau đi ra khỏi tửu lâu.
Tâm trạng Dương tam thiếu gia lúc này vô cùng hồi hộp pha lẫn hào hứng, dù gì đây cũng là lần đầu tiên y làm chuyện đó. Thoát khỏi đám gia nhân suốt ngày vây xung quanh, thoát khỏi sự gò bó của phụ mẫu dù chỉ một lát thôi cũng thật là thoải mái. Ngoài kia trời đất bao la rộng lớn, chắc có rất nhiều điều mới mẻ và thú vị đang chờ đợi y khám phá, nghĩ thôi đã thấy rạo rực cả người.
Bước ra khỏi cửa sau tửu lâu, trước mắt y là cả một dãy phố sầm uất tấp nập, người ngựa đi lại như mắc cửi. Đây là lần đầu tiên y đứng một mình giữa phố mà không bị người hầu bảo vệ vòng trong vòng ngoài, thật tốt, thật mới lạ. Nơi này quá sầm uất không thể lưu lại, y nghĩ có lẽ lát nữa Chu Kiệt sẽ đưa y rời khỏi đây chạy vào núi trốn, trong sách hay nói các cao nhân thường vào núi tìm một hang động hoang vu hẻo lánh nào đó lánh đời, hoặc những người bị truy đuổi cũng chạy vào núi trốn. Trí tưởng tượng của y đang chuẩn bị chui hẳn vào hang nhóm lửa nướng thịt thì bỗng trên tay nhiều thêm một tay nải nhỏ và một hộp bánh, còn cái người trước mặt y thì không hiểu từ đâu móc ra chiết phiến mở soạt một cái phe phẩy ra vẻ phong lưu nói:
“Đi theo lão tử!” Rồi quay lưng ưỡn ngực nghênh ngang bước đi.
Đi sao? Đúng rồi, bây giờ bắt đầu chính thức trốn nhà, thật là kích thích. Mà đi đâu nhỉ? Trốn trong rừng nhiều cây cối và thú rừng, vừa mát mẻ vừa được đi săn thú chắc rất vui. Hay là trèo lên núi trốn cũng thú vị, lên cao nhìn xuống đẹp phải biết, lại nhiều hang động nữa, nằm trong hang đốt lửa mà ngủ thì thật thích. Dương Thiên Bảo hết sức vui vẻ vừa ôm đồ đi bên cạnh Chu Kiệt vừa mơ mộng, y nhìn Chu Kiệt với ánh mắt lấp lánh hỏi:
“Chúng ta đi đâu? Bây giờ đi vào rừng trốn hay lên núi trốn?”
“Rừng với núi cái gì, ngươi muốn làm khỉ à?” Chu Kiệt kinh ngạc nhìn sang vô tư dội thẳng một gáo nước lạnh lên đầu Dương tam thiếu gia.
“Vậy… vậy… ngươi nói đi theo ngươi là đi đâu?” Dương Thiên Bảo hụt hẫng hỏi lại.
“Trước hết bản công tử phải kiếm thêm chút ngân lượng đã!” Chu Kiệt phe phẩy chiết phiến thản nhiên trả lời.
“Ngươi không mang theo ngân lượng? Ngươi từng nói rất có kinh nghiệm trốn nhà mà không mang lộ phí, ngươi dám lừa ta?” Dương Thiên Bảo trừng mắt nghiến răng quát.
Chu Kiệt: “Ầy, ai lừa ngươi, bản công tử ta đây đã nói không thiếu nhất chính là ngân lượng đúng không? Vậy bây giờ ta đi lấy ngân lượng, ngươi chỉ cần im lặng đi theo là được!”
Dương Thiên Bảo: “Ngươi đi đâu lấy ngân lượng, quay về Chu phủ hả?”
“Không cần, ta vào kia là có ngân lượng!” Chu Kiệt chỉ tay thẳng phía trước, hai mắt sáng rực như hai ngọn đuốc.
Dương Thiên Bảo nhìn theo tay Chu Kiệt thấy một tòa cao lầu nằm đối diện với cửa sau của Túy Tiên Tửu Lâu, phía trên treo tấm bảng ghi vỏn vẹn hai chữ ‘Tài Phường’. Trong đầu Dương Thiên Bảo đầy thắc mắc, ‘Tài Phường’ này chắc là tài sản của Chu gia nên tên tiểu tử kia mới nói cứ vào là lấy được ngân lượng? Thật không hổ là đại thế gia, nơi nào cũng có gia sản.