Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 9: KIẾM TIỀN 1.
Dương Thiên Bảo chưa kịp thốt lời cảm thán về sự giàu có của Chu gia thì đã bị Chu Kiệt lôi tuột vào trong.
Bên trong ‘Tài Phường’ vô cùng đông đúc, ồn ào náo nhiệt. Từng tốp người chen chúc vây quanh những chiếc bàn lớn, mắt ai cũng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống một nam nhân đang đứng bên bàn, tay gã cầm một cái ống liên tục lắc lên lắc xuống. Tiếng lắc xí ngầu chen lẫn tiếng đập bàn đặt cược khiến không khí nóng hừng hực như lò lửa. Đây nào phải gia sản Chu gia, đây là đổ phường mà. Dương Thiên Bảo nhìn khung cảnh trước mắt đùng đùng tức giận tóm lấy tên công tử ham chơi bên cạnh đang hau háu nhìn người ta đổ xí ngầu quát:
“Chu Kiệt, ngươi muốn làm gì hả? Gia nhân của ta còn ở ngay ngoài kia, còn có cả lão quản gia đi theo canh chừng mà ngươi vẫn có tâm trạng vào đây chơi là sao? Đây mà gọi là đi trốn à?”
“Ngươi bình tĩnh, ta chưa lo ngươi lo cái gì? Ta chỉ chơi vài ván thôi là đi ngay, ta hứa đó!” Chu Kiệt nhẹ giọng xoa dịu bạn đồng hành.
Dương Thiên Bảo: “Ngươi không lo nhưng ta lo! Ngươi đã thề cả đời bảo hộ t… a…”
Không để Dương Thiên Bảo nói hết câu, Chu Kiệt vội cướp lời:
“Rồi rồi, ta chưa bao giờ quên đã thề bảo hộ ngươi. Ta kiếm thêm chút ngân lượng cũng là để đủ chi phí cho cả hai ta, lần này ra khỏi nhà ta mang theo rất ít lộ phí. Ta hứa chúng ta sẽ không bị tìm ra, ngươi hãy tin ta được không?”
“Được, ta đây chống mắt xem ngươi kiếm ngân lượng kiểu gì!” Dương Thiên Bảo bực tức bĩu môi khinh bỉ nói.
“Ha… ha… lại đây, ngươi cứ chống mắt lên mà xem đi!”
Chu Kiệt cười ha hả kéo Dương Thiên Bảo đến bên chiếc bàn vừa dư ra một chỗ trống. Lúc này nhà cái đang điên cuồng lắc ống xí ngầu, các con bạc xung quanh mắt đều dính chặt vào chiếc ống đang lượn lên lượn xuống trên tay gã. Chu Kiệt ngồi xuống chiếc ghế trống, tay phe phẩy chiết phiến, mặt lạnh như băng không lộ một tia cảm xúc, mắt khẽ khép lại. Thực ra hắn đang tập trung cực kỳ cao độ, hai tai dỏng lên bắt lấy từng tiếng va nhỏ của hạt xí ngầu trong ống lắc.
Đợi cho các con bạc sắp rớt tim ra ngoài, tên nhà cái mới giơ ống lắc lên cao rồi bất ngờ úp ngược xuống bàn hô lớn:
“Đặt đi, đặt đi… Nhanh tay lên, ai đặt gì thì đặt ngay nào, đặt tài hay đặt xỉu nào, nhanh nhanh…!”
Chu Kiệt lúc này mới từ từ mở mắt, hắn nhếch môi cười khẽ một tiếng rồi rút ra một đĩnh vàng, đặt vào ô có viết chữa ‘xỉu’ to đùng. Đúng, hoàn toàn không hề sai, là một đĩnh vàng mà hắn tỉnh bơ thảy vào sòng bạc. Dương Thiên Bảo trợn mắt nhìn Chu Kiệt, rồi lại trợn mắt nhìn đĩnh vàng dễ phải đến chục lượng trên bàn cược. Đây mà là không đủ lộ phí, đây mà là phải đi kiếm thêm mới đủ chi phí cho cả hai sao? Y cảm thấy rất muốn túm cổ tên phá gia chi tử khốn nạn chó má lừa đảo mất dạy này đập cho một trận. Chục lượng hoàng kim có thể để một nhà thường dân ăn vài năm đấy có biết không hả?
Không riêng gì Dương tam thiếu gia mà các con bạc cùng nhà cái mắt cũng trợn ngược như sắp rơi khỏi tròng, nhiều người còn phải dụi mắt tới mấy lần sợ mình nhìn nhầm. Tiểu công tử à, ngươi thừa tiền quá không có chỗ dùng hả, ngươi có biết cả đổ phường này chơi trội nhất cũng chỉ dám đặt chục lượng bạch ngân thôi không? Đây là ngươi nhìn nhầm hoàng kim thành bạch ngân hay thực sự ngươi không biết hoàng kim nó giá trị thế nào, hay ngươi muốn đem ngân lượng đến tặng cho đổ phường? Ài, hôm nay đổ phường thật có lộc mà, tự dưng có một con gà đẻ trứng vàng dâng đến tận miệng, tội gì không vặt trụi hết lông nó đi. Một con bạc không nhịn được ghé lại gần con gà xinh đẹp ngu xuẩn nói nhỏ:
“Tiểu ca à, ta thấy ngươi còn nhỏ, chắc chưa đến đổ phường bao giờ phải không? Hãy cầm ngân lượng của ngươi về đi, hoặc đi chơi đâu đó cũng được, đừng vào đây mà ném ngân lượng cho người ta.”
Chu Kiệt nhìn người nọ với ánh mắt vô cùng cảm kích chắp hai tay coi như tạ ơn. Nhà cái hai mắt sáng rực dán chặt vào đĩnh vàng, trong lòng sung sướng không thôi. Chà, hôm nay gã thật may mắn gặp được một con gà đẻ trứng vàng, may mắn quá. Nhìn một lúc gã mới mở miệng hỏi:
“Vị tiểu công tử này đặt thật chứ, có cần suy nghĩ thêm không?”
Các con bạc đồng loạt nhìn về phía Chu Kiệt với ánh mắt như nói rõ câu ‘về đi, đồ trẻ con ngu dốt’. Ấy vậy mà con gà ngu xuẩn này không thèm hiểu ý tốt của họ buông một câu:
“Không cần, mở đi!”
Trong đám con bạc xung quanh có một người nhìn chằm chằm vào vị tiểu công tử đang bị gọi là ‘con gà ngu xuẩn’, mắt gã bỗng sáng rực lên vội móc hết tất cả ngân lượng trong túi ra đặt cả vào cửa ‘xỉu’. Tên đồng bạn ngồi bên thấy hành động của gã ngạc nhiên thì thầm hỏi:
“Ngươi điên à, sao lại đặt hết vào ván này, nếu thua thì ván sau ngươi lấy gì mà gỡ?”
Con bạc nọ nghe vậy cũng thì thầm trả lời: “Tiểu công tử kia chính là Đông An Chu công tử, ngươi cũng đặt theo đi, không phải lúc nào cũng gặp được dịp may thế này đâu!”
“Cái gì, ngươi nói thật chứ?” Tên đồng bạn kinh ngạc thốt lên.
Con bạc nọ vội bịt miệng đồng bạn lại quát khẽ: “Ngươi hỏi ngu quá vậy, muốn ăn thì im miệng mà theo công tử, lát nữa đổ phường phát hiện ra công tử thì ta và ngươi mất ăn hiểu chưa!”
Tên đồng bạn gật đầu lia lịa ngậm chặt miệng lại đồng thời dốc hết tất cả ngân lượng của mình đặt vào cửa ‘xỉu’.
Nhà cái mắt liếc qua đĩnh vàng thêm một cái mới từ từ nhấc ống lắc lên dưới hàng trăm con mắt nóng rực của các con bạc. Sau đó…
“Lục… là xỉu…!!!” Người nào đó hô lớn.
Các con bạc cùng nhà cái như không tin vào tai mình, tất cả cùng nhào lên nhìn chằm chằm vào ba hạt xí ngầu mới lộ ra trước mắt.