Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 15: LONG VĨ THÀNH.
Hai vị tam thiếu gia rong ruổi đến ngày thứ sáu thì gặp một thành trấn to lớn đồ sộ, trên cổng thành khảm ba chữ ‘Long Vĩ thành’ bằng đá cẩm thạch lớn sáng bóng. Cũng may mấy chữ đó treo cao chứ đá cẩm thạch đã quý lại sáng bóng thế kia mà để thấp chắc sẽ bị các cô nương đánh cắp mang về làm gương soi mất. Chu tam thiếu gia đứng ngẩn người nhìn cổng thành hồi lâu, lẩm bẩm:
“Long Vĩ thành, ta chưa tới đây lần nào.”
Dương tam thiếu gia nghe vậy bật cười thúc ngựa lại gần. “Ngươi nói đã bôn ba khắp chốn, vậy mà chưa tới đây sao?”
Chu Kiệt liếc Dương Thiên Bảo, cất lời không hề ngượng mồm chút nào: “À, thì, trời đất rộng mênh mông thế này, ta làm sao đi hết được.”
Dương Thiên Bảo bĩu môi. “Chứ không phải là ngươi chỉ dám bôn ba quanh quận Đông An hả?”
Chu Kiệt bĩu môi lại. “Còn hơn ngươi chỉ dám quanh quẩn trong quận Yên Điền.”
Dương Thiên Bảo bị nói kháy cũng không giận, y cười ha hả đưa tay xoa đầu con gà xinh đẹp đáng yêu một cái rồi thúc ngựa sóng vai cùng hắn đi vào thành.
Long Vĩ thành là một nơi đông đúc giàu có, những con phố rất lớn tấp nập người qua kẻ lại kéo dài như vô tận, lầu đài đình các sơn son thiếp vàng đâu đâu cũng có. Vắt ngang thành có một con sông nhỏ, trên mặt sông từng đoàn thuyền nối đuôi nhau xuôi ngược, hai bên bờ sông là những hàng liễu xanh mướt rũ tóc soi bóng. Tóm lại đây là một nơi vừa đông vui nhộn nhịp vừa có khung cảnh đẹp đẽ thơ mộng níu chân du khách thập phương, rất đáng để lưu lại thăm thú.
Dạo chơi ngắm cảnh trong thành một hồi lâu, hai vị tam thiếu gia quyết định dừng lại trước một khách điếm nhỏ thanh nhã nằm hướng mặt ra sông. Vẫn như thường lệ, bọn họ lấy một phòng, gọi người mang nước tới gột rửa hết bụi đường mới ung dung cùng nhau xuống lầu dùng bữa. Tiểu nhị chạy đến tiếp khách vừa nhìn thấy hai người liền sững sờ ngay tại chỗ. Lúc nãy đi vào là hai người đầu tóc rối tung, mặt mũi quần áo lấm lem bụi đất, vậy mà chỉ nhoáng một cái đã biến thành hai vị công tử khôi ngô tuấn dật đến không thể tin nổi.
Là người ai mà không mê cái đẹp, tiểu nhị vừa hầu hạ bưng đồ ăn thức uống vừa xun xoe trò chuyện với hai vị mỹ nam tử.
“Nhị vị công tử chắc từ xa tới đây?”
“Đúng, chúng ta lần đầu đến đây, ngươi nói nên đi những đâu thăm thú?” Chu Kiệt nhiệt tình bắt chuyện.
Được tiểu mỹ nam để ý, tiểu nhị vui vẻ hầu chuyện: “Long Vĩ thành chúng ta nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng đáng để thăm thú. Nhị vị công tử hôm nay tới thật khéo, vừa hay ngày mai là lễ hội uyên ương.”
Dương Thiên Bảo ngạc nhiên lên tiếng: “Lễ hội uyên ương, sao ta chưa bao giờ nghe qua?”
“Đây là lễ hội chỉ riêng Long Vĩ thành chúng ta mới có. Vào ngày lễ hội này các cô nương ai muốn kén rể sẽ ném tú cầu, các công tử ưng ai thì sẽ tỏ tình. Nhị vị công tử ngày mai cứ đi xem, nhỡ đâu vừa mắt cô nương nào không chừng.” Tiểu nhị say sưa giới thiệu.
“Ra vậy, ngày mai chúng ta sẽ tham gia lễ hội.” Chu Kiệt hào hứng gật đầu.
Cả ngày rong ruổi mệt mỏi, tối đó Chu Kiệt vừa trèo lên giường đã chui vào chăn ôm chặt cánh tay người bên cạnh ngủ say sưa không biết trời đất gì. Dương tam thiếu gia trong bóng đêm nhếch môi cười nhẹ kéo con gà xinh đẹp ngốc nghếch ôm vào lòng, y đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của người nọ, chạm nhẹ má lên cái trán mịn màng của hắn, cảm giác ấm áp dễ chịu ngấm sâu vào tim.
Sáng hôm sau Chu tam thiếu gia thức dậy lại thấy mình rúc trong lòng người nào đó, may mà cũng như mọi ngày, người kia rất ham ngủ, lôi mãi mới chịu tỉnh giấc, thật đúng là con sâu ngủ mà.
Hôm nay đúng như tiểu nhị nói, không khí lễ hội tưng bừng khắp nơi. Nhà giàu có quyền quý nào có nữ nhi muốn kén rể thì giăng đèn kết hoa rực rỡ, tiểu thư trang điểm xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy đứng trên lầu cao, tay cầm tú cầu đỏ rực nhìn xuống dưới chọn người ưng ý. Dưới phố, các công tử chen nhau chờ đón tú cầu tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp đến vui mắt. Ngoài ra còn có những tiểu thư chưa có ý định lập gia thất hoặc những cô nương gia cảnh không được giàu sang cũng rủ nhau đi dạo phố ngắm nam nhân. Là lễ hội uyên ương nên hôm nay đặc biệt nhiều nam thanh nữ tú, trên phố dập dìu tài tử giai nhân khiến lòng người phơi phới.
Ý thức được hôm nay là ngày lễ hội nên hai vị tam thiếu gia chọn cho mình bộ y phục đẹp nhất đi dự lễ. Dương tam thiếu gia vận bạch y lụa vân mây chỉ bạc, ngọc bội bạch thạch trắng muốt trong veo giắt hông, tóc bới cao cài trâm bạch ngọc, trông cực kỳ khôi ngô tuấn lãng, thanh tao thoát tục như trích tiên hạ phàm.
Chu tam thiếu gia cũng không kém cạnh. Hắn nói hôm nay là lễ hội thì phải rực rỡ một chút chứ không thể đơn điệu như người kia được, bởi vậy hắn chọn hẳn một bộ hồng y thêu hoa văn chỉ vàng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn. Thắt lưng thon nhỏ đeo ngọc bội hồng ngọc tuyệt đẹp, tóc buộc cao gắn phát quan, từ trên phát quan lại có những sợi hoàng kim lóng lánh buông xuôi theo mái tóc dài mượt mà như suối, phía trước thả vài sợi đung đưa trên trán khiến dung nhan của hắn vốn đã diễm lệ càng thêm kiều mị. Vén nốt lọn tóc bay trên trán, hắn soạt một cái mở chiết phiến phe phẩy đi đến trước mặt Dương tam thiếu gia nhoẻn miệng cười hỏi:
“Thế này có thể đi dự lễ hội được chưa?”
Dương Thiên Bảo nhìn người trước mặt tim bỗng lỗi một nhịp. Không, là lỗi đến vài nhịp mới đúng vì trước mắt y là hồ ly tinh chín đuôi chuyên đi câu hồn đoạt phách chứ đâu phải người. Máu nóng bắt đầu bốc lên, y nắm lấy hai vai con gà ngốc nghếch xinh đẹp kiều mị nghiến răng nghiến lợi rít:
“Chu Kiệt, ngươi muốn đi câu dẫn cả cái thành này hay sao hả, thay bộ y phục khác ngay cho ta!”
Chu Kiệt vùng vằng hất tay Dương Thiên Bảo ra phản kháng: “Ngươi là cái gì mà cấm cản ta?”
“Ta dù sao vẫn còn là phu quân sắp kết hôn của ngươi, ngươi quên rồi sao? Hơn nữa ngươi ăn vận quá gây chú ý thế này nếu có bất trắc xảy ra ai sẽ bảo vệ ta hả?” Dương Thiên Bảo lớn giọng trả lời.
Chu Kiệt chớp mắt mấy cái mới sực nhớ ra nhiệm vụ cao cả của mình, hắn ỉu xìu gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng, ta còn có trách nhiệm bảo vệ ngươi, ta sẽ đi thay y phục.” Nói đến đây hắn gườm gườm nhe chiếc răng nanh nhỏ trắng muốt xinh xinh ra nạt nộ: “Nhưng ngươi nghe cho rõ đây, ta mới là phu quân của ngươi!”